[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 179 : Ta cần ta cứ lấy

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Cực khẽ cực nhạt, Phương Khinh Trần thở dài một tiếng.



“Thôi vậy!”



Nam tử tuyết y cao hoa kia, rốt cuộc dùng một tư thế cực nhẹ cực nhu cực ôn hòa, ôm lại thiếu niên vẫn đang chờ đợi y đáp lại kia.



Máu của thiếu niên, từng giọt từng giọt, nhuộm trên người y, đỏ thẫm tươi đẹp, như anh túc từng đóa nở rộ.



Y cứ như vậy, vươn tay, ôm lấy một người khác. Bình tĩnh để máu me bùn đất trên mình người nọ, vấy bẩn y sam trắng thuần phiêu dật cao khiết của y.



Tịch dương dần ngả về tây, dung hợp hai bóng dáng cùng một chỗ, kéo rất dài, rất dài. Bóng đen dài thượt dưới đất, ngoằn ngoèo uốn lượn giữa hoa lá cỏ cây, không rời không bỏ, tựa như một thể.



Đám cung nhân ngơ ngác nhìn họ, không nhìn rõ cảnh tượng giờ khắc này, rốt cuộc là mỹ lệ, hay là bi thương.



Y từng lạnh nhạt nhìn người quan trọng nhất trong sinh mệnh, y từng băng mâu sương tuyết, không chút động dung mà nhìn sự điên cuồng và kỳ vọng của người khác. Y cũng từng ôn nhu vươn tay ôm, quan tâm chỉnh lại đầu tóc mặt mũi, y từng cười rực rỡ, đoạt hết phong hoa của thiên địa, y cũng từng thở dài nhè nhẹ… Cuối cùng, lại chỉ nói hai chữ, “Thôi vậy!”



Một tiếng thở dài, một ngữ nhàn nhạt.



Vô luận là giờ này khắc này, hay là rất nhiều năm về sau, người trong hồng trần, vẫn chưa từng chân chính lý giải.



Nhân vật thần thoại trong truyền kỳ kia, một tiếng thở dài nọ, là vì cái gì.



Vì sao tiếng thở dài lúc vốn nên là vui mừng này, lại ảm đạm buồn bã, chỉ là nhạt đến mức… Cơ hồ làm cho người ta không phát hiện.



Một lời nói nhẹ như gió kia, “thôi vậy”, lại là vì cái gì?



Y buông xuống là gì, từ bỏ, lại là gì.



Phương Khinh Trần kéo tay Sở Nhược Hồng, chậm rãi dắt hắn quay về nội điện, nhàn nhạt giao một câu: “Nước và thuốc.”


Theo đạo lý mà nói, thái thượng hoàng hết bệnh rồi, tối thiểu từ Hoàng đế đến quần thần trên lễ tiết cũng đều nên đến bái kiến, chúc mừng, sau đó trong cung mở yến, quốc gia cử hành khánh điển, đại xá thiên hạ, theo lưu trình một chút.



Nhưng hiện tại Sở Nhược Hồng cả ngày túm chết Phương Khinh Trần không buông, với người khác thì hoàn toàn không thèm để ý, ngoảnh mặt làm ngơ. Mà Phương Khinh Trần cũng chỉ im lặng làm bạn, đối với những bối rối này của mọi người, lại như nhìn mà không thấy.



Lúc mọi người vạn loại bất đắc dĩ, phiền não không thôi, rốt cuộc có người cố lấy dũng khí, chưa được sự đồng ý của Phương Khinh Trần, đã vào Cam Ninh cung.



Mà người cả gan làm bậy này… lại là đương nhiệm Hoàng đế Sở quốc luôn cẩn thận dè dặt, không chịu đi nhiều một bước, nói nhiều một câu, Sở Hi Vanh.



Làm Hoàng đế, biết thái thượng hoàng đã khỏi bệnh, tự nhiên là nên có chút hành động và biểu thị, nếu không sẽ là hành vi cực thất lễ và cực bất hiếu. Bởi vậy, Cam Ninh cung này, hắn đích xác cũng nên đến.



Đương nhiên, nếu không phải đợt trước Phương Khinh Trần thường đến gặp hắn, làm cho hắn cảm thấy thân cận Phương Khinh Trần hơn một chút, thì chuyến này hắn khẳng định chẳng dám tới.



Nhưng hắn thật sự vô cùng khát vọng lý giải, giữa Phương Khinh Trần và Sở Nhược Hồng, rốt cuộc là sống với nhau như thế nào. Hắn đã nhịn nhiều ngày, thật sự không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, khoanh tay ngồi đợi như vậy nữa.



Song Cam Ninh cung trong ngoài trống vắng, nhất thời cả một thái giám truyền báo cũng không thấy. Sở Hi Vanh hơi ngớ ra. Tuy biết hạ nhân Cam Ninh điện luôn ít, mà mấy ngày nay, bởi vì thái thượng hoàng vừa thấy những người khác là sẽ buồn bực ồn ào, cho nên đám thái giám đều lẩn đi xa tít, lúc này không biết đang làm biếng ở đâu. Nhưng tiểu Hoàng đế ra vào hoàng cung các nơi, vẫn chưa từng đến một điện vũ nào cư nhiên cả một người thông truyền và hầu hạ cũng không tìm thấy.



Tổng quản thái giám duy nhất theo hắn vào Cam Ninh cung bên cạnh thấp giọng nói: “Hoàng thượng, nếu không thì cứ về trước đi, trực tiếp tiến vào thế này, dù sao cũng hơi không ổn…”



Sở Hi Vanh suy nghĩ giây lát, trong mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng quật cường: “Không, ta phải vào trong.”



Hắn lại trở nên lớn mật tùy hứng một cách hiếm thấy, sải bước tiến vào, tổng quản thái giám trắng bệch mặt, bất đắc dĩ theo sát phía sau.



Xuyên qua từng tầng điện vũ, vào thẳng tẩm điện cuối cùng, vốn Sở Hi Vanh cũng sẽ tuyệt không vô lễ đến mức chưa chào hỏi đã xông thẳng vào tẩm điện, chỉ là cửa điện kia căn bản không đóng, đứng ở ngoài điện, vừa nhìn là có thể nhìn thấy tình hình bên trong.



Hơn nữa, tình hình này… tình hình này… thật sự là…



Trên long sàng rộng lớn, Phương Khinh Trần tóc tai quần áo hỗn loạn, y phục bị xé toàn bộ, lộ ra cả ***g ngực, Sở Nhược Hồng chỉ một kiện áo trong, cả người nửa đè trên người y, vừa kéo vừa ôm, hai tay còn không thành thật mà thường xuyên sờ loạn trên ngực y…



Lúc này nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng thời nhìn ra ngoài điện, nhìn thấy chính là biểu tình ngạc nhiên của Sở Hi Vanh cùng khuôn mặt trắng bệch của tổng quản thái giám.