[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 180 : Ly biệt sớm muộn

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Tổng quản thái giám cao tuổi ở trong cung nhiều năm, từng hầu hạ ông cha chay mặn không kỵ, lưu giống vô số kia của Sở Nhược Hồng, việc phong nguyệt gì mà chưa thấy, nhưng nhìn tình hình này cũng không khỏi sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu.



Trời ơi, thì ra là thế, thì ra là thế… Trời ơi, cái mạng nhỏ của ta thôi khó giữ rồi…



Lão trong lòng run rẩy, ngoài mặt cố tự trấn tĩnh, chỉ lo ở đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn lòng. Sở Hi Vanh lại không có cảm giác nguy cơ gì. Mặc dù hắn cũng coi như là con cháu tôn thất phú quý, nhưng từ lúc tuổi nhỏ đã bắt đầu khổ nạn lênh đênh, về sau làm Hoàng đế vẫn cẩn thận ngôn hành, trên đường phong nguyệt vẫn cơ hồ là một tờ giấy trắng, bởi vậy hắn hoàn toàn không nghĩ tới phương diện tà ác nào đó, chỉ ẩn ẩn cảm thấy một màn trước mắt có hơi kỳ quái mà thôi.



Bản thân Phương Khinh Trần trái lại thoải mái ngồi dậy, tùy tay kéo lại y phục tán loạn một chút, cũng không thể hoàn toàn che khuất ngực.



Vạt áo y hờ hững dở khép, mái tóc dài buông xuống, ánh mắt lại kèm chút ngái ngủ mông lung, bất quá Sở Hi Vanh tất nhiên không nghĩ ngợi linh *** gì, chỉ kinh ngạc nói: “Phương hầu, đây… ngươi…”



Phương Khinh Trần cười, không mảy may mất tự tại: “Hoàng thượng có gì phân phó?”



Y cười thong dong tự nhiên, Sở Hi Vanh lại không dưng hơi đỏ mặt: “Không có việc gì, ta chỉ là, định đến thăm thái thượng hoàng một chút, ta…”



Hắn ấp úng không biết nên nói gì, Sở Nhược Hồng bên kia lại bỗng nhiên la lên: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi mặc y phục của trẫm? Khinh Trần, tại sao ngươi gọi hắn là Hoàng thượng?”



Trong thanh âm của hắn tràn đầy phẫn nộ, mà ánh mắt thì đầy ngập căm thù, khiến Sở Hi Vanh ngẩn ra.



Phương Khinh Trần bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhược Hồng, hôm qua ta đã nói với ngươi rồi, ngươi hiện tại là thái thượng hoàng. Sở quốc đã lập tân quân. Ngươi quên rồi sao? Vị này là đương kim Thánh thượng Sở quốc, luận bối phận, y là cháu ngươi…”



Sở Nhược Hồng ngơ ngác nhìn Sở Hi Vanh, vẻ mặt dần thấp thỏm lo âu. Không đợi Phương Khinh Trần nói xong, hắn đã kêu lên: “Ta không thích hắn! Khinh Trần. Ngươi đuổi hắn đi! Ta không muốn người khác làm Hoàng đế, Khinh Trần, ngươi quên rồi sao? Là ngươi để ta đăng cơ, ngươi nói ngươi sẽ mãi bảo vệ ta, giúp ta thủ hoàng vị. Ta không thích hắn…”



Phương Khinh Trần lặng thinh, Sở Nhược Hồng đã vùi đầu vào ngực y, chỉ không chịu nhìn, không chịu nghe.



“Khinh Trần.. Ta không thích hắn, ngươi đuổi hắn đi…”
Lý tổng quản vốn đã là chim sợ cành cong, giờ này khắc này lại nghe thấy chủ tử nhà mình thất hồn lạc phách lẩm bẩm một mình như vậy, ngay cả “trẫm” cũng quên dùng, nhất thời chỉ oán thầm trong lòng.



Chẳng trách Hoàng thượng vào kinh hai năm, cũng chưa từng sủng hạnh mỹ nhân nào, thì ra không phải quốc sự đa ưu, không hiểu phong nguyệt, mà là, mà là…



Nhớ tới một màn ướt át vừa rồi chứng kiến ở Cam Ninh điện, lại nghĩ sự ưu thương thất ý của Hoàng đế nhà mình, Lý tổng quản lặng lẽ cảm khái một tiếng, huyết thống hoàng gia, quả nhiên một mạch kế thừa.



Sở Hi Vanh tâm tính thiếu niên, đâu ra nhiều ý nghĩ ái muội như vậy, căn bản không biết đại tổng quản bên cạnh mình đã nghĩ ngợi lung tung đi đằng nào.



Hắn tuy còn trẻ, người lại thông minh, biết thời vụ, biết tiến thoái, chịu nhẫn nại, trước mặt hiện thực, hiểu được khom lưng khuất phục, nhưng hắn cũng có xúc động, cũng có lý tưởng, cũng có kỳ vọng, cũng có nhiệt tình.



Vốn hắn vẫn mạnh mẽ kiềm chế, lại bởi vì Phương Khinh Trần gần đây thiện đãi thân cận, mà khiến hắn nảy sinh một chút hy vọng.



Hy vọng có thể làm quân chủ chân chính một lần, có thể được giúp đỡ tốt nhất, có thể có một đoạn giai thoại quân thần hiểu nhau, có thể không phụ kiếp này, không phụ tổ tông, không phụ Sở quốc.



Song cố lấy toàn bộ dũng khí vươn tay tỏ ý, nhận được lại là cự tuyệt lạnh băng. Lần này cự tuyệt của thần tử với quân chủ, cũng làm hắn mất đi hy vọng cuối cùng thay đổi vận mệnh mình, cùng sức lực cuối cùng.



Bị thất vọng như vậy, vốn đã đủ khiến người buồn bực. Hiện giờ lại tận mắt thấy Phương Khinh Trần quan tâm thuận theo, tận lực che chở một người kém xa hắn như vậy, thật sự khiến lòng hắn không thể cân bằng.



Hắn hối hận mà khẽ nói mấy câu, cuối cùng lại lắc đầu, tự mình giải trừ cho mình: “Ta đâu có chỗ nào không bằng y, ta chỉ là, đến chậm… chỉ là… chậm…”



Hắn buồn bã thở dài, chậm chạp bước đi. Về phần đủ loại suy nghĩ oán thầm trong lòng vị tổng quản bên cạnh kia…



Tất nhiên là không liên quan đến hắn.