[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 185 : Mấy năm ẩn nhẫn

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Sở Nhược Hồng nắm tay Phương Khinh Trần, đưa mũi dao vào ngực mình, Phương Khinh Trần chung quy biến sắc, quát khẽ ra tiếng: “Ngươi đừng hồ đồ…”



“Hồ đồ, ta hồ đồ sao? Trò moi tim này, người chơi đầu tiên không phải là ngươi sao?”



Sở Nhược Hồng cười ha ha: “Khinh Trần, ngươi tin không? Rõ ràng biết là ngươi hại ta, bức ta, thương ta, nhưng ta vẫn ngày ngày nhớ ngươi, mong ngươi. Vừa nghĩ làm sao báo thù, vừa nằm mơ cũng hy vọng có thể cùng ngươi hòa hảo như lúc ban đầu.”



Sở Nhược Hồng hơi lắc đầu: “Hai năm qua, ngươi biết ta sống như thế nào không? Để tự bảo vệ, ta phải ngày ngày giả làm một kẻ si ngốc, nhưng mà, trong lòng ta mỗi thời mỗi khắc đều điên cuồng gào thét, thật sự không chịu được nữa, ta liền lén ăn loại độc dược sẽ làm đầu óc hồ đồ trì độn đó, để thống khổ của bản thân nhẹ bớt, nhẹ bớt chút nữa, như vậy mới không đến mức bị người bên cạnh phát giác.”



Hắn nói rất nhẹ, rất chậm. Một câu một câu, giống như thì thầm giữa tình nhân, rồi lại thê lương là như thế.



“Vài lần đại điển vẻn vẹn, ta biết ta có cơ hội có thể nhìn thấy ngươi, nhưng ta cũng biết, ta nhất định không thể giả như không việc gì. Vì thế, ta chỉ có thể tăng lượng độc dược kia thêm vài lần, để mình trong cả khánh điển, thật sự trở thành một kẻ ngốc, mơ mơ hồ hồ, vô tri vô giác, cho dù ngươi đi qua trước mặt, ta cũng không có cảm giác.”



Cảm xúc của Sở Nhược Hồng dần dần lại kích động lên: “Hai năm, ta ngày ngày chờ đợi, chờ ngươi đến cứu ta, chờ có một ngày, ngươi sẽ đến dẫn ta ra khỏi Cam Ninh cung tựa như nhà tù kia. Ngươi sẽ nói cho ta biết, hết thảy đều qua rồi, chúng ta có thể trở lại từ đầu. Nhưng mà, ngươi không hề. Ngươi không hề đến, ngươi vẫn không hề đến. Ngay cả người Tần đi rồi, ngươi cũng không quan tâm ta!”



Trong thanh âm của hắn, đã không nghe ra là khóc hay cười: “Cuối cùng vẫn là ta tự mình diễn một trò hề, lừa ngươi đến. Nhưng mà, ngươi biết không, ngươi biết không! Rõ ràng là diễn kịch, rõ ràng chỉ là muốn dụ dỗ ngươi, nhưng nhìn thấy ngươi ở trước mặt ta, nghe ngươi gọi tên ta, ta vẫn cao hứng như vậy. Ta gọi ngươi, đi về hướng ngươi. Ta sờ ngực ngươi khóc to, đó đều là thật, đều không phải diễn kịch. Ngươi biết không… Vô luận ta có hận ngươi cỡ nào, khi ta rõ ràng nhìn thấy ngươi chưa chết, tin chắc ngươi chưa chết, ta vẫn cao hứng như vậy. Vô luận ta có hận ngươi cỡ nào, ta cũng tình nguyện lúc trước là ngươi trù tính lừa ta, mà không phải thực sự tự sát trước mặt ta.”



Sở Nhược Hồng rốt cuộc lại rơi nước mắt: “Khinh Trần, ta là người buồn cười nhất thiên hạ này. Mấy ngày qua, ta mỗi ngày bám ngươi, không hề xa nhau, ta bức ngươi phải trông ta, chiếu cố ta, ngươi cho là ta đang diễn kịch sao? Không phải! Những điều đó đều là thật. Toàn là thật. Ngươi vừa nói phải rời đi, ta liền sợ đến mức toàn thân run rẩy, ngươi cho điều đó là có thể làm bộ sao! Rõ ràng biết ngươi vô tình, ta vẫn không bỏ được, ta vẫn để ý sự ôn nhu giả dối như vậy. Biết rõ một ngày nào đó phải trở mặt, ta vẫn hy vọng, ngày hôm đó đến càng chậm càng tốt. Ta thậm chí nói với mình, chỉ cần ngươi về sau, có thể toàn tâm toàn ý đối đãi, không vứt bỏ ta, không ném ta nữa, chuyện trước kia, ta sẽ không tính toán, ta sẽ vờ không biết gì, nhưng mà, nhưng mà ngươi không hề…”



Hắn phẫn nộ trợn to mắt, đôi mắt đỏ tươi, khóe mắt đã hơi nứt ra: “Ngươi không hề! Ta cầu ngươi hết lần này đến lần khác, ngươi không giúp ta phục vị, ngươi không dẫn ta vào triều, ngươi không cho ta tiếp xúc đại thần, ngươi vẫn bắt ta làm thái thượng hoàng bị giam cầm kia! Làm một con chim bị nhốt trong ***g! Đương nhiên, ngươi sẽ đối xử với con chim đó rất rất tốt, nhưng mà, vậy thì thế nào? Ta cuối cùng chẳng qua là một món đồ chơi bị ngươi nhốt nuôi trong ***g, Khinh Trần…”



Hắn ngửa mặt lên trời cười to, điên cuồng kéo tay Phương Khinh Trần, ra sức cắt xuống: “Hôm nay, là cơ hội cuối cùng cho ngươi và cho chính ta, ngươi lại cự tuyệt ta lần nữa! Cho nên, ta muốn xem, ngươi rốt cuộc có trái tim ra sao? Nhưng mà… nhưng mà, đồ ngu ngốc ta đây, thật sự không moi được tim ngươi, ta thật sự không thể kiên trì đến cùng, Khinh Trần, ta không xem được tim ngươi, ngươi… ngươi xem tim ta được không?”



Nước mắt và máu từ khóe mắt cùng nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt, rỉ qua kẽ ngón tay, dính ướt bàn tay Khinh Trần bị hắn nắm chặt không buông.



Hắn ngữ khí ôn nhu, ánh mắt si mê: “Khinh Trần, ngươi xem, tim ta là màu đỏ, nó biết đập, nó đang một mực gọi Khinh Trần, Khinh Trần…”




Phương Khinh Trần y đùa bỡn thiên hạ trong tay, kéo một quốc gia vào nước sôi lửa bỏng, thì làm sao y có thể vẫn được mọi người tôn sùng là anh hùng?



Dù sao cũng nên có người nhìn thấy bộ mặt thật của y, dù sao cũng nên có người, có dũng khí, có đảm lược, dám làm gì đó, để y trả giá cho hết thảy từng qua.



Song trên thế giới này, có tư cách tìm y đòi hết thảy, lại chỉ có hai người.



Sự trả thù của y năm đó, cố nhiên là có nguyên nhân. Nhưng mà, tra tấn Sở Nhược Hồng phải chịu đã vượt qua cái giá hắn nên trả. Mà… Vĩnh Liệt… càng hoàn toàn vô tội.



Cho nên, y không muốn điều tra, nghe lén, càng không có ý ngăn cản. Vô luận kế hoạch trong tối của họ là gì, tự nhiên đều chỉ là nhằm vào y. Y tận lực dạy dỗ Triệu Vong Trần, nhìn gã trưởng thành từng chút, yên lặng chờ đợi kết thúc cuối cùng.



Thế nhưng, khi y lại vào Cam Ninh cung, nhìn Sở Nhược Hồng nói là đột nhiên thức tỉnh kia…



Phương Khinh Trần hơi nhắm mắt, nhớ tới ngày đó, một tiếng “Thôi vậy.” nhẹ như gió kia, trong lòng chung quy chầm chậm dâng lên một chút bi thương.



Triệu Vong Trần xử lý xong xuôi thương thế của Phương Khinh Trần, lại đứng dậy, đi qua cầm máu cho vết thương của Sở Nhược Hồng.



“Ngươi coi ngươi kìa, vốn nói với ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với y, chậm rãi thuyết phục y, kết quả chẳng những làm y bị thương, còn biến cả mình thành như vậy, ngươi thật là khiến người không thể bớt lo.”



Sở Nhược Hồng đờ đẫn đứng đó, mặc gã thoa thuốc, ánh mắt chỉ nhìn cố định Phương Khinh Trần: “Người này, tim còn cứng hơn sắt đá, lạnh hơn băng tuyết. Vô luận ta cầu y như thế nào, y đều không chịu. Còn tiếp tục như vậy, ta sẽ bị y bức điên một lần nữa.”



Triệu Vong Trần khẽ nhíu mày, than nhẹ một tiếng, nhìn sang Phương Khinh Trần: “Sư phụ, thứ cho đệ tử mạo phạm. Thái thượng hoàng mới là chân mệnh thiên tử thừa mệnh trời, mà Hoàng thượng hiện tại, bất quá là người tạm thời đăng vị trong lúc tình thế cấp bách. Thái thượng hoàng muốn giành lại hoàng vị vốn không có gì là không ổn, mà với tình nghĩa của sư phụ và thái thượng hoàng, sao người nhẫn tâm ngồi yên không để ý. Y năm nay bất quá ngoài hai mươi, người đã thật sự nhẫn tâm, để y bị giam sống bốn năm mươi năm sao?”



Phương Khinh Trần nở nụ cười. Thật là đại nghĩa lẫm liệt, thật là bất bình mà kêu, thật là nghĩa sĩ trung thần: “Vong Trần, ta trúng độc như thế nào vậy.”