[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 186 : Ta không đáp ứng
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
“Vong Trần, ta trúng độc như thế nào vậy.”
Vẻ mặt Triệu Vong Trần chợt buồn bã, cung kính vái Phương Khinh Trần một vái.
“Là đồ nhi ngỗ nghịch, dĩ vãng đã hạ dược vô sắc vô vị trong rượu sư phụ uống. Dược này uống đơn độc, kỳ thật tổn thương với thân thể cực nhỏ, sư phụ thần công thông huyền, tất nhiên là không sao. Bất quá nếu như thêm một hai loại kỳ dược khác làm thuốc dẫn, hai dược dung nhau, sẽ hóa thành kỳ độc, có thể tiêu lực hóa khí, khiến gân cốt mềm nhũn.”
Mấy năm nay gã kết giao giang hồ bằng hữu rộng rãi, hỏi thăm thiên hạ bí tân, ngầm kết Thái y trong cung, tìm kiếm kỳ dược trên đời, mọi người đều nói gã thích kết bạn, tính hào sảng, có tác phong Mạnh Thường, lại không biết gã muốn tìm, kỳ thật bất quá là tìm kiếm một kỳ độc lương phương có thể chế được Phương Khinh Trần.
Mà giờ này khắc này, Phương Khinh Trần chỉ bình tĩnh mỉm cười, nghe gã cung kính trang nghiêm, giải thích với mình.
“Mấy ngày nay, sư phụ luôn cùng thái thượng hoàng ăn uống chung, ngủ nghỉ đi đứng chung. Thái thượng hoàng chỉ cần có tâm, muốn tìm một cơ hội hạ thuốc dẫn, dẫn phát độc tính, tự nhiên cũng thập phần đơn giản.”
Một độc hạ hai lần, là sợ với võ công và sự cơ cảnh của Phương Khinh Trần, những loại độc đơn giản đó, đều không thể giấu được y. Mà gã mạo hiểm để Sở Nhược Hồng động thủ dẫn độc, không chịu tự mình một tay làm, lại là vì muốn xem thử, Phương Khinh Trần sau khi bị chính đồ đệ mình cùng người coi trọng nhất liên thủ hạ độc, sẽ là biểu tình kiểu gì.
Song Phương Khinh Trần lại chỉ cười bình tĩnh.
“Vong Trần, ngươi làm ta thất vọng quá. Ngươi lựa chọn hiện tại phát động, thật sự quá mạo hiểm. Cách làm chính xác, nên là ở bên cạnh ta chậm rãi tích tụ thực lực vài năm nữa, chờ địa vị của bản thân ngươi có thể hoàn toàn thoát ly ảnh hưởng của ta mà độc lập, chờ quyền bính trong tay ngươi nắm giữ củng cố hơn nữa, lại tìm cơ hội ra tay.”
Triệu Vong Trần im lặng.
Đâu phải gã không biết, hiện tại ra tay, cơ hội thành công kỳ thật cực nhỏ. Nhưng mà, gã đã không chờ nổi nữa.
Cảnh cáo của Tần Húc Phi lúc chia tay, khiến gã cảnh giác. Kế hoạch của gã, thì ra không bí ẩn như gã tưởng. Cho dù tạm thời không có người khác phát hiện. Một khi Tần quốc khói lửa tiêu hết, Tần Sở giao hảo, kế hoạch của gã, luôn có nguy cơ không kịp thực thi đã bị Tần Húc Phi bóc trần chết yểu. Mà chư hầu các nơi lại rục rịch, muốn làm chuyện khoác hoàng bào kia. Cho dù Phương Khinh Trần không tình nguyện, nhưng chỉ cần y một khi đăng cơ làm đế, quân cờ Sở Nhược Hồng gã dày công bảo hộ hai năm này, cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa.
Quan trọng hơn là, Sở Nhược Hồng đã không kiềm chế được nữa. Từ sau khi người Tần rời khỏi, đã âm thầm tìm gã ầm ĩ rất nhiều lần, liên tục truy hỏi gã, khi nào thì mới có thể công khai sự thật hắn đã thanh tỉnh, khi nào thì hắn mới có thể một lần nữa tiếp cận Phương Khinh Trần. Nếu gã vẫn không giúp Sở Nhược Hồng thực hiện nguyện vọng, chỉ sợ chính Sở Nhược Hồng sẽ phá hủy đại sự của gã.
Huống chi, bản thân gã… cũng không nhịn nổi nữa. Ngày ngày đêm đêm, cẩn thận dè dặt, cất giấu tâm tư, hoàn mỹ sắm vai một người căn bản không phải mình. Vất vả trong đây, không đáng để người ngoài nói. Gã biết mình nên ẩn nhẫn, ẩn nhẫn nữa. Nhưng dù gã giỏi ẩn nhẫn hơn, nói cho cùng vẫn chẳng qua là một thiếu niên vào đời chưa sâu. Sở Nhược Hồng còn có thể mở miệng phát tiết, mà gã mỗi ngày mở mắt nhắm mắt, đều ngóng trông thống thống khoái khoái báo thù rửa hận, ngay cả ngủ cũng chẳng dám ngủ hẳn hoi, cả một câu nói mớ cũng sợ.
“Vì sao?”
“Vì sao?”
Sở Nhược Hồng và Triệu Vong Trần đồng thời phát ra tiếng la này. Chỉ là vẻ mặt Triệu Vong Trần bất quá hơi không vui và thất vọng, mà Sở Nhược Hồng lại là phẫn nộ và hơi điên cuồng.
“Năm đó ta đã đáp ứng Tiêu Viễn Phong, trừ phi tân đế phạm sai lầm lớn, nếu không tuyệt không làm việc phế lập. Ta đã bảo đảm công ủng lập của y, y mới từ bỏ việc tranh bá mà quay qua ủng hộ ta, ta cả đời này, chưa từng thất ngôn bội tín bao giờ.”
Sở Nhược Hồng không chút nghĩ ngợi lớn tiếng nói ngay: “Ngươi không cần phế hắn! Trên đời này có rất nhiều việc bất trắc, có thể khiến người chết rất hợp lý. Hắn không có con trai, không có huynh đệ, Sở quốc hiện tại cũng chưa lập Thái tử! Nước không thể một ngày không vua, ta lại đã thanh tỉnh, mà còn rất trẻ, hắn chết rồi, ủng ta phục vị, là việc đương nhiên, không có tranh nghị gì, ngươi cũng không thất tín với người khác!”
Phương Khinh Trần khẽ nhíu mày nhìn nhìn hắn, ánh mắt hơi phức tạp.
“Ta sẽ không làm loại sự tình này, hơn nữa chỉ cần ta còn sống, ta cũng sẽ không cho phép người khác làm loại sự tình này. Hoàng đế mặc dù tuổi trẻ, nhưng mấy năm qua triều chính quốc sự Sở quốc đều không có phong ba lớn, trong đó có lực y dốc ra, tâm y dùng. Y có đại trí tuệ, cũng có đủ lòng dạ, theo thời gian, y sẽ là một quân chủ tốt. Y chưa từng làm sai việc gì, với Sở quốc, y có công không tội. Y không nên bị hy sinh vô vị…”
“Thế thì ta xứng đáng bị hy sinh, phải không?” Sở Nhược Hồng quát to một tiếng bức đến.
Phương Khinh Trần bình tĩnh nhìn hắn: “Nhược Hồng, ngươi không phải một quân chủ tốt. Ngươi quá phóng túng tình cảm của ngươi, quá coi trọng cảm thụ của chính ngươi. Khi khảo nghiệm đến, ngươi thậm chí cả đấu tranh cũng không định, đã vứt bỏ quốc gia của mình, bách tính của mình, trách nhiệm của mình. Sự thật đã chứng minh, ngươi không thích hợp làm vua. Đừng nói Hoàng đế hiện tại không thất đức, cho dù y phạm sai lầm đủ để bị phế, ta cũng sẽ lập một người thông minh đầy hứa hẹn khác trong tôn thất đứng đầu, mà không lựa chọn ngươi.”
Sở Nhược Hồng vành mắt chực nứt ra, nhìn y: “Ta thế này, còn không phải bị ngươi hại, ngươi bức, ngươi…”
Ngữ khí của Phương Khinh Trần không mảy may lên xuống: “Đúng vậy, ta có lỗi, nhưng ngươi cũng có trách nhiệm. Ta tổn thương ngươi, ngươi lại phụ gia quốc bách tính của ngươi. Đến bây giờ, ngươi muốn, cũng chỉ là giành lại quyền thế và địa vị, tuyệt không phải vì bách tính của ngươi mà làm mấy việc. Ta nợ ngươi, là ta nợ ngươi. Ta không thể lấy một quốc gia để trả, Sở quốc không thuộc về ta, cũng không thuộc về ngươi.”
Sở Nhược Hồng cười thảm như cuồng, ngồi xổm trước mặt y: “Vậy ngươi lấy gì trả! Ngươi lấy gì trả?”
Phương Khinh Trần khe khẽ thở dài một tiếng, hờ hững nhắm mắt, như là không muốn nói thêm một câu, không muốn nhìn hắn lần nào nữa.