[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 197 : Không kịp phòng bị
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Dung Khiêm do ban đêm bên cạnh không cần hạ nhân canh, cho nên cửa viện luôn không đóng, tiện cho hạ nhân ra vào sau hừng đông. Lúc này chỉ tùy tiện đẩy, cửa ngõ hờ khép đã mở ra.
Quản gia thở phì phò chạy vào, cũng không dám lập tức tiến vào, ở ngoài phòng gọi to: “Bẩm báo quốc công, trong cung đến vài thị vệ, nói là trong cung có chuyện phải truyền báo cho quốc công.”
Qua một lúc, trong phòng mới sáng lên ánh đèn. Thanh âm bình yên của Dung Khiêm truyền đến: “Mời khách vào phòng dâng trà, ta lập tức ra đây.”
Quản gia đáp một tiếng, quay người định đi. Dung Khiêm lại thản nhiên thêm một câu: “Nửa đêm canh ba, khỏi phải phá mộng của người ta nữa, không cần phái người khác vào hầu hạ đâu.”
Quản gia đáp một tiếng, lúc này mới lui ra ngoài.
Dung Khiêm mỉm cười nhìn sang Địch Nhất: “Sợ là trong cung phái người đến tìm Hoàng thượng. Đến cũng tất nhiên không chỉ hai ba, ngoài phủ có lẽ tối thiểu có mấy đội đang thủ. Nếu ta không đi xã giao, họ tức khắc có thể tra ra không đúng, đến lúc đó kiên quyết xông vào, chỉ sợ phiền toái không nhỏ.”
Địch Nhất trầm mặc không nói gì. Bằng bổn sự của y, nếu làm toàn lực, muốn lao ra ngoài không phải không thể. Nhưng nếu như sính cái dũng của thất phu, đi đối địch với một nước, dù sao cũng thật sự quá ngu xuẩn, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đám A Hán.
Năm đó Ma giáo hùng mạnh ra sao, còn không phải bị các quốc liên thủ, đàn áp đến mức chỉ có thể rụt đầu một chỗ.
Dung Khiêm mỉm cười, thoải mái thắt lại y bào: “Ta đi ổn định họ trước nhé. Nếu các hạ tin được ta, nên sớm thoát thân thì hơn, nếu như không tin, ngươi cũng có thể lén theo sau ta, nếu ta nói ra nửa câu không nên nói, ngươi có thể lập tức ra tay.”
Y cũng không chờ Địch Nhất nói, thong thả đi qua bên cạnh, đẩy cửa mà ra.
Từ nội tâm mà nói, y trái lại tình nguyện Địch Nhất đi theo mình. Chỉ cần tách Địch Nhất khỏi Yên Lẫm, mình dù sao cũng có biện pháp khác triệt để giải quyết uy hiếp.
Thật sự không xong thì tìm một lý do bảo hạ nhân mời tiểu thư ra, lại quát phá thân phận Địch Nhất và chỗ ẩn thân trước mặt mấy thị vệ trong cung. Có Thanh Cô và bọn thị vệ liên thủ, rồi thêm mình ở bên chỉ điểm, lại cho người kinh động đội thị vệ vây bên ngoài, dù là ảnh vệ xuất thân Ma giáo, sợ cũng khó mà thoát thân.
Dù có lỗi với A Hán, cũng phải qua ải trước mắt rồi nói sau.
Song y một đường ra khỏi phòng, chậm bước ra viện, Địch Nhất bước ra ngoài vài bước, nhưng rốt cuộc dừng chân, không đi theo nữa.
Dung Khiêm trong lòng thất vọng, cố tình cả nhịp bước cũng không dám hơi sai một chút, vẫn nhìn như thong dong mà ra khỏi viện.
Đường đường quốc công, ở chính sảnh tiếp đãi mấy đội trưởng thị vệ trong cung, tất nhiên là khiến mấy người được sủng mà sợ, cuống quýt thi lễ.
Đánh tiểu hài không nghe lời thật là sảng khoái, thật là thống khoái! Đã lâu chưa được trút giận thế này.
Vài năm trước lúc giận, còn từng tẩn mông nó kìa. Đáng tiếc thay, hiện tại tiểu thí hài đã trưởng thành, Hoàng đế làm lâu, càng ngày càng uy phong, vừa phải cân nhắc thể diện của nó, vừa phải lo lắng tự tôn của nó, không thể như ngày trước nữa, trừng mắt vừa đánh vừa răn.
Hiếm khi có cơ hội này bù lại tiếc nuối…
Dung Khiêm xắn áo xoa tay, tẩn Yên Lẫm hơn mười cái. Lượng công việc này với y mà nói có hơi nhiều, không khỏi bắt đầu vã mồ hôi thở dốc, bởi vì động tác thân thể hơi lớn, vạt áo trên người tùy tiện thắt lại cũng lỏng ra, thanh sam lỏng lẻo, trong lòng rất đỗi cao hứng nên cũng lười thắt lại.
Có thể không hề cố kỵ đánh Hoàng đế như vậy, thật là thống khoái. Dù sao y chẳng sợ đánh sưng đánh bầm, chờ Yên Lẫm tỉnh lại, cứ nói là bị người dạ hành kia ném xuống đất, đụng phải đá là được, chắc tiểu tử khốn này cũng sẽ không phát hiện ra sơ hở gì đâu.
Dung Khiêm đánh rất thống khoái, dù sao với thân thể y hiện tại, cho dù là toàn lực mấy quyền liền, cũng không cách nào chân chính đánh người bị thương. Chẳng qua Yên Lẫm bị Địch Nhất tùy tay ném lên ghế, xiêu vẹo ngồi trên ghế, không thật sự ngồi ổn, bị Dung Khiêm đánh mấy phát, trọng tâm chếch đi, lại trực tiếp trượt xuống đất.
Dung Khiêm cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng đưa tay kéo, muốn ngăn y rớt xuống đất. Nhưng y quên mất tình hình thân thể mình. Bình thường đi lại sinh hoạt giả người thường còn được. Khi không kịp phòng bị, không kịp tụ lực, muốn kéo một tráng tiểu tử gần hai mươi tuổi, thân thể hơn trăm cân? Độ khó của việc này cũng quá là cao!
Vì thế Dung Khiêm chẳng những không thể kéo Yên Lẫm dậy, bản thân ngược lại bị trọng lượng của Yên Lẫm lôi đi, đứng không vững, theo Yên Lẫm cùng nhau ngã nhào.
Yên Lẫm vốn ngã không nặng, nhưng hai người đồng thời mất thăng bằng, Dung Khiêm trọng lượng từng ấy đè trên người, trọng lượng hai người cùng nhau đè xuống. Đầu Dung Khiêm còn nặng nề đụng trán Yên Lẫm, đầu Yên Lẫm chịu cú va chạm này cũng ngửa ra sau, lại nặng nề đụng đầu xuống đất.
Dung Khiêm còn đang hơi chật vật mà vừa khẽ chửi bới Yên Lẫm là căn nguyên gây họa, vừa buông tay đang kéo Yên Lẫm đi xoa trán mình, đã thấy Yên Lẫm chợt mở mắt, đang nhìn thẳng mình, một tay liền không khỏi cương giữa không trung, bình sinh hiếm khi thất thố cười gượng trước mặt Yên Lẫm: “Tỉnh sớm quá ha.”
Yên Lẫm trong bóng đêm chỉ cảm thấy gáy đau nhức, liền tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy mặt Dung Khiêm gần ngay trước mắt, hai người miệng đối miệng, mũi đối mũi, mắt to trừng mắt nhỏ. Cố tình Dung Khiêm mồ hôi đầy đầu, hơi thở dốc, quần áo lỏng lẻo, tóc cũng tán loạn, có vài sợi buông thẳng lên mặt Yên Lẫm, tình hình này, tình hình này…
Tình hình này đã đủ chết, cố tình cả người Dung Khiêm còn đè gắt gao trên người mình, tuy nói thân thể y vài năm nay càng thêm gầy yếu, không nặng lắm, nhưng cảm giác này thật sự là…
Yên Lẫm ngẩn ngơ nhìn Dung Khiêm, nhìn trên mặt người nọ vốn có sự phẫn nộ buồn bực cực sinh động, nhưng chỉ một khắc sau khi bị y nhìn thẳng đã cứng đờ toàn bộ, sau đó giây lát biến thành vẻ tươi cười, nhạt nhẽo nói: “Tỉnh sớm quá ha…”
Yên Lẫm không biết mình nên cười, hay là nên làm bất cứ biểu tình gì khác. Y chưa từng nghĩ, Dung Khiêm ở trước mặt y, biểu tình sẽ có biến hóa gượng gạo vô thố cứng nhắc như thế, y chưa bao giờ biết, Dung Khiêm trước mặt y, lại cũng sẽ hoàn toàn phá công, rốt cuộc không thể bày ra vẻ tươi cười thong dong ôn hòa, vạn năm không đổi kia…
Y không dám cười, lại thấy tâm tình thoải mái lạ thường, y không biết mình có thể nói gì, lại biết mình có lẽ tỉnh thật là quá sớm, nhưng mà tỉnh lại đúng lúc thế này, thật sự quá may mắn, cũng quá thú vị!