[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 198 : Chân tình chân tính

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Dung Khiêm dù sao cũng là người *** thân trải mấy đời, sau sự thất thố vạn năm khó được một lần, lại vẫn có thể rất nhanh chóng khôi phục trấn định, thong dong đứng lên.



Tuy nói y đầu mướt mồ hôi, đầu tóc tản ra quần áo lỏng lẻo, còn đè trên mình người ta, tay chân cùng dùng mà đứng lên như vậy, tư thế vô luận ra sao cũng không ưu nhã nổi, nhưng tâm thái điều chỉnh cực tốt, dù chật vật thế nào vẻ mặt đều thập phần trấn định.



Y chậm chạp đứng dậy, vội vàng ngồi xuống cái ghế gần nhất, thuận tay lau mồ hôi, cười nói: “Ngươi đã tỉnh, còn không mau đứng dậy.”



Yên Lẫm thấy y nháy mắt đã biến về nguyên dạng, trong lòng thấp thoáng thất vọng, chỉ là không dám lộ mảy may trên mặt mà thôi. Y cựa mình đứng lên, chỉ cảm thấy ngực bụng rất đau đớn, bất giác hơi chau mày.



Dung Khiêm nhìn như thập phần ân cần hỏi: “Người nọ sau khi làm ngươi hôn mê đã ném xuống đất, khí lực quá lớn, có từng đụng đá bị thương?”



Trên người Yên Lẫm tuy đau, lại sợ y lo lắng cho mình, lắc đầu nói: “Ta không bị thương.”



Dung Khiêm cười thầm trong lòng, trên mặt lại vẫn là nhất phái thong dong ôn hòa, thoải mái nói: “Thế thì ta an tâm rồi.”



Vừa nói vừa thở dốc nặng nề, ôi, hiện tại loại việc thể lực đánh người này, đã không thích hợp cho mình làm.



Yên Lẫm chưa từng thấy y lộ ra vẻ mỏi mệt như vậy, trong lòng hơi lo, tiến đến, thấy trên bàn bày ấm chén trà, vội tự tay rót một chén trà nguội đưa qua: “Dung tướng, ngươi làm sao vậy?”



Dung Khiêm thoải mái nhận sự hầu hạ của Hoàng đế, đón trà uống một hớp to, cảm thấy khoan khoái hơn nhiều, cười nói: “Ta và người nọ đấu một trận, người nọ vốn là cao thủ đứng đầu, ta lại sợ y làm ngươi bị thương nên bó tay bó chân, tuy nói cuối cùng vẫn đuổi được y đi, ta cũng mệt mỏi quá chừng. Dù sao hiện tại thân thể đã không bằng trước.”



Y nơi này mắt cũng không chớp mà nói bừa, chẳng hề cảm thấy mình đang nói dối. Không sai à nha, ta đã cùng Địch Nhất đấu một trận. Chẳng qua là đấu trí không đấu lực thôi. Vì ngươi bó tay bó chân, nơi nơi bị chế, cộng thêm hiện tại quá mệt, thân thể không bằng trước kia, coi đi, chẳng có lấy một chữ nói dóc.



“Thế vừa rồi…” Nhớ tới tình huống quỷ dị vừa rồi, Yên Lẫm cảm thấy mặt hơi nóng.



“Ta chẳng dễ dàng gì đuổi được người nọ, đưa hết ba người các ngươi vào phòng, lại giúp ngươi giải huyệt, thấy ngươi ngất, sợ là nhất thời chưa tỉnh được, cho nên định đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi, ai ngờ thật sự là đã thoát lực, mới đỡ ngươi dậy, cư nhiên hơi choáng váng, ngược lại cùng nhau ngã váng cả đầu óc.”


Yên Lẫm ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu.



Dung Khiêm nhìn bộ dáng ngây ngốc của y thật là buồn cười, cực muốn đưa tay vỗ vỗ đầu y, âm thầm dốc sức nhịn xuống, miệng cười nói: “Ngươi là Hoàng đế, đâu phải tù phạm, dựa vào cái gì mà không thể ngẫu nhiên tùy hứng một lần kia chứ? Phạm lỗi không sao cả, là người luôn phải phạm lỗi lầm, ngươi còn trẻ, thâm trầm nội liễm quá mức, nơi nơi cẩn thận dè dặt, vị tất là chuyện tốt…” Yên Lẫm ngơ ngác nhìn y, vẫn không thể nói gì.



Y vẫn cảm thấy, Dung tướng xưa nay quan tâm y, song yêu cầu với y cũng luôn cực cao, cực nghiêm khắc. Nhưng lần này y làm ra chuyện lỗ mãng như vậy, Dung tướng chẳng những không trách cứ, ngược lại ẩn ẩn ủng hộ y về sau tiếp tục tùy hứng làm bậy…



Sự thật này khiến Yên Lẫm hơi không dám tin tưởng. Ngay cả lấy sự khoan dung của Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên với y, sợ cũng sẽ không nói ra lời như vậy.



Dung Khiêm nhìn dáng vẻ này của y, trong lòng vừa buồn cười vừa có phần xót xa.



Nói đến thì cũng là Hoàng đế một quốc rồi, lại nơi nơi bị đủ loại lễ pháp trách nhiệm trói tay trói chân, sống không có mảy may khoái ý thoải mái.



Mà y biến thành như vậy, mình kỳ thật nên chịu một phần trách nhiệm cực lớn.



Trước kia chỉ muốn dạy ra một Hoàng đế tốt, cho y áp lực quá nhiều quá lớn, đến bây giờ tỉnh ngộ sai lầm, muốn dưới quầng sáng quân chủ, tận lực cho y một chút tự do hữu hạn, để y có thể thoáng khoái ý thoải mái một chút, để y ngoài quốc gia cũng có thể sống vì bản thân y, lại đã là toàn bộ nỗ lực Dung Khiêm trước mắt có thể. Chỉ là, muốn làm được điểm này, sợ rằng rất khó rất khó.



Cuối cùng vẫn nhịn không được đứng lên, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên vai Yên Lẫm, ánh mắt nhu hòa ngưng nhìn y: “Về sau, nhà ta, ngươi muốn đến lúc nào thì đến. Có đại sự gì, ta đều giúp ngươi giấu giếm gánh vác, không cho đám cổ hủ trong triều kia tìm ngươi rầy rà. Nếu ngươi nhớ ta lại không tiện đến, cứ cho người truyền một lời, trước kia trong cung ta cũng thường vào ra, hiện tại không phải không thể đi nữa. Chỉ là có một điểm, nếu ngươi đến, hộ vệ dù sao cũng phải dẫn đủ. Tùy hứng một chút không sao, nhưng an toàn không thể coi thường.”



Y vừa cười vừa giúp Yên Lẫm cẩn thận phủi bụi đất dính trên mặt do vừa nãy bị ngã: “Dù không vì người khác, vì để ta yên tâm đôi chút, bên cạnh thêm mấy hộ vệ gò bó, ngươi cứ chịu đựng thêm một chút đi.”



Yên Lẫm ngơ ngác nhìn Dung Khiêm rất lâu, mới chầm chậm cúi mắt, chỉ sợ còn nhìn thẳng đôi mắt ôn nhu kia, mình sẽ không khống chế được cảm xúc nữa, chỉ khẽ gọi một tiếng: “Dung tướng!” Nhất thời chẳng biết có thể nói gì nữa.



Dung Khiêm mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngươi nói cho ta biết, đang yên đang lành, sao đêm nay tâm tình không tốt như vậy, lại gấp rút xuất cung tìm ta như thế, để ta coi, có biện pháp nào chia sẻ giúp bệ hạ của ta không.”



Yên Lẫm vốn tâm tình mềm mại, đang tự xuất thần, bên tai chợt nghe lời này, lại như băng sương đập vào mặt, trong lòng chợt lạnh, một lát sau mới nói: “Dung tướng, ta không nghe lời ngươi. Ta đã truyền chỉ, mệnh đại quân công Tần.”