[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 199 : Đạo dụng binh

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Dung Khiêm vẻ mặt hơi ngưng, âm thầm thở dài, song cũng không hề cảm thấy quá bất ngờ.



Tuy rằng Tần Húc Phi đã về Tần, mà còn đánh thắng mấy trận, nhưng y dẫn dắt dù sao chỉ là một nhánh cô quân, không hề có đủ lực uy hiếp, có thể làm quân đội các quốc do dự không tiến. Trên thực tế ngay cả bản thân y cũng không thể hoàn toàn khẳng định, Tần Húc Phi thật sự có thể mạnh đến mức trong liệt thế nghịch cảnh, lấy sức một người địch quân bốn quốc.



Hiện tại mấy quốc khác đều đang công thành chiếm đất, chỉ Yên quân vẫn vây ở biên quan, áp lực Yên Lẫm gặp phải có thể nghĩ. Mà y vốn cũng chưa từng nghĩ chuyện muốn Yên Lẫm thời điểm cân nhắc loại đại sự quân quốc này, cho ra quyết định chỉ bằng tình cảm và tín nhiệm với y mà không suy xét gì khác.



Người phóng túng tình cảm cá nhân như vậy, không phải một quân chủ đủ tư cách.



Cho nên, sau khi nói đến việc Tần quốc với Yên Lẫm, y đã đưa ra khả năng Tần Húc Phi quay binh Tần quốc, nhưng không tận lực lợi dụng uy vọng địa vị của mình để gây ảnh hưởng với Yên Lẫm. Bản thân y căn bản đã không làm, Yên Lẫm cuối cùng vẫn phủ quyết ý kiến của y là đương nhiên.



Yên Lẫm thấy Dung Khiêm trầm mặc không nói gì, trong lòng lại thấp thỏm, thấp giọng nói: “Vô luận thế nào, ta vẫn muốn đánh trận này. Tối thiểu, chúng ta có thể mượn đây luyện binh đàng hoàng. Quân đội Yên quốc đã rất nhiều năm chưa từng trải qua chiến sự lớn, mắt thấy trong số binh lính người cũ đi hết, người mới không có kinh nghiệm, còn tiếp tục hưởng thái bình như vậy, không quá mười năm, Yên quốc sẽ chẳng còn quân năng chiến.”



Vẻ mặt Dung Khiêm hơi biến.



Y trái lại không nghĩ tới, Yên Lẫm còn có phiên khổ tâm cân nhắc này. Nếu không so đo được mất quá nhiều, chỉ nhìn từ góc độ cọ xát quân đội, trận chiến này quả thật vị tất là sai.



“Hơn nữa, vô luận Tần Húc Phi mạnh thế nào, nếu Yên quốc chúng ta trên dưới, cả dũng khí đánh một trận cũng không có, thì quân tâm sĩ khí ở đâu? Tướng sĩ trong quân, còn có thể tôn trọng quân chủ ta đây sao? Triều đình lại còn có tư cách gì hiệu lệnh thiên hạ?”



Dung Khiêm mỉm cười: “Bệ hạ, ngài là quân chủ, trên quân quốc đại sự cho ra quyết định, là quyền lực của ngài. Bệ hạ không cần giải thích khai báo gì với ta.”



Yên Lẫm trầm mặc. Từ sau khi vừa rồi y bị Dung Khiêm đè trên người tỉnh lại, hai người đã có hành động thân mật dị thường như vậy, tuy nói chưa từng khắc ý, nhưng bầu không khí giữa hai bên lại thoải mái tự tại hơn xa lúc bình thường, chí ít khi Dung Khiêm xưng hô y, không tự giác dùng một chuỗi “ngươi”. Cho dù sau đó ngẫu nhiên nói một tiếng “Hoàng thượng” cũng mang chút hài hước.
Yên Lẫm cười nhẹ một tiếng, hơi thê lương: “Ta tự nhiên sẽ tận lực đối tốt với nàng, sau khi vì quốc gia mà hy sinh bán đứng vũ nhục nàng lại đối tốt với nàng? Dung tướng, ta có phải là một ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa.”



Ôi, thanh quan khó quyết việc nhà, cố tình đây còn là một Hoàng đế tự mình chui vào sừng trâu.



Dung Khiêm trợn mắt, cũng lười ôn nhu an ủi nữa, đưa tay vỗ vỗ y, cười nói: “Sau khi về cung, cẩn thận đem sử sách đế vương hậu phi bốn biển các nước lật xem một lần, coi những quân chủ đó cùng thê tử chung sống thế nào, gặp phải chuyện cùng loại, họ lại chọn lựa thế nào, sau đó ngươi sẽ phát hiện, không so không biết, vừa so với họ, ngươi chính là một tình thánh, là trượng phu tốt đệ nhất thiên hạ.”



Cho dù là tâm tình không tốt hơn, bị Dung Khiêm trêu ghẹo như vậy, Yên Lẫm cuối cùng cũng không kiềm được nở nụ cười, trong lòng lại thập phần cảm khái: “Dung tướng, ngươi lâu lắm rồi không đùa với ta như vậy.”



Dung Khiêm lườm y một cái: “Đùa về đùa, Hoàng thượng của ta, coi hiện tại là giờ nào rồi?”



Yên Lẫm chỉ thoáng ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ: “Ôi chao, sắp vào triều rồi.”



Y xưa nay có trách nhiệm, đêm nay tuy nói lắm việc bất ngờ, y cũng hoàn toàn chưa từng nghĩ phải bãi triều, lúc này được Dung Khiêm nhắc nhở, co giò chạy ra ngoài.



Dung Khiêm cười nói: “Đừng vội đừng vội, ngươi vội vội vàng vàng như vậy, sợ không đánh thức hết mọi người khắp phủ của ta hay sao. Cởi hết áo choàng ngoại bào dễ gây chú ý này, khoác kiện xiêm y mộc mạc của ta, tháo kim quan xuống, lấy mũ của ta che đầu, ta dẫn ngươi chuồn ra theo cửa hông, tận lực đừng để hạ nhân nhận ra ngươi.”



Yên Lẫm cúi đầu nhìn nhìn một thân trang phục hoa quý chói mắt, đi đến đâu cũng gây chú ý này của mình, mặt lại nóng bừng, nhưng không dám chần chừ, vội vàng bắt đầu cởi ra.



Dung Khiêm tự đi vào phòng trong, cầm một kiện ngoại bào, một cái mũ ra đây. Vốn là rất muốn tự tay giũ y phục ra khoác cho Yên Lẫm, nhưng hiện tại chỉ có một tay, làm gì cũng không tiện, đành cười cười đưa cho Yên Lẫm: “Phiền Hoàng thượng tự thay quần áo đi, nơi này không có ai hầu hạ đâu.” Nói rồi hơi lo lắng hỏi: “Ngươi biết thay không?”