[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 216 : Phong lộ trung tiêu

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Lạc Xương khe khẽ thở dài một tiếng, đang nghĩ nên trấn an Yên Lẫm thế nào, lại nghe cửa điện gian ngoài mở ầm ra, một người vọt vào như gió lốc: “Các người đang làm gì?”



Người tới, tự nhiên là Thanh Cô.



Vương tổng quản không biết Thanh Cô thân nội lực thiên hạ ít có, lượng dược kia hạ lại quá nhẹ. Cho nên nàng tỉnh phải sớm hơn Vương tổng quản dự liệu nhiều.



Nàng vừa tỉnh, phát hiện mình lại bị đưa khỏi bên cạnh Dung Khiêm, lập tức muốn đi thăm Dung Khiêm. Thái giám cung nữ bên cạnh tất nhiên dốc hết sức ngăn trở, nhưng họ càng ngăn, Thanh Cô càng lo lắng, cuối cùng lại quyết tâm xông vào, mà những người đó đâu ngăn được nàng.



Nàng xông thẳng đến trước cửa tẩm cung, nhìn khóa trên đại môn, đưa tay kéo một phát, khóa sắt kia liền bị nàng kéo xuống như thể làm bằng giấy, nàng một tay đẩy cửa, vọt ngay vào.



Nàng lo lắng cho Dung Khiêm, lòng như lửa đốt, xông thẳng vào nội thất, nhìn Lạc Xương và Yên Lẫm đứng bên giường Dung Khiêm, đang định nổi giận, lại đột nhiên ngây ra, thình lình dừng bước, đưa tay chỉ Yên Lẫm, thất thanh nói: “Tóc ngài sao vậy?”



Yên Lẫm cũng bị ánh mắt khiếp sợ, ngữ khí sửng sốt của nàng dọa giật mình, không rõ cho nên đưa tay sờ thử, chẳng thấy tóc có vấn đề gì, lại tùy tay kéo một túm tóc phía sau ra trước mắt nhìn nhìn, hơi ngẩn ra, rồi lại cười hờ hững.



Thì ra là thế!



Trong mấy ngày, tóc trắng như tuyết, mà bản thân y lại không hay biết.



Thanh Cô ngơ ngác nhìn y, nhìn vẻ mỏi mệt thật sâu trên trán y, nhìn mái đầu bạc trắng, mặc dù nàng không hề hiểu gì, lại tự dưng cảm giác được một loại bi thương thật sâu.



Yên Lẫm ngược lại nhìn nàng cười: “Không sao, đây không phải đại sự gì. Kỳ thật… Thế này, cũng tốt…”



Nếu tóc bạc này là vì Dung tướng mà đến, lại vẫn là một chuyện tốt nhỉ.



Chờ thần y chữa khỏi cho Dung tướng, xa xa tiễn y đi, tối thiểu còn có thể lưu lại một niệm tưởng.



Ta chí ít còn có thể nhìn tóc mình nghĩ, ta cuối cùng cũng vì y mà làm đôi chút, ta cuối cùng cũng từng vì y mà bạc trắng đầu thiếu niên!



Y thoáng thê lương mà nghĩ như vậy, lại biết sợ rằng cả quyền tự do giữ lại mái tóc bạc như thế cũng không có.



Y là Hoàng đế Đại Yên quốc, y nhất định phải đối mặt với thần dân, bách tính của y. Nếu như tuổi còn trẻ mà tóc trắng xóa, sẽ rước lấy bao nhiêu miệng tiếng ngờ vực, thấp thỏm lo âu.



Y than thở im tiếng, khe khẽ lắc đầu: “Thanh cô nương cô đừng lo lắng, ta chỉ đến thăm Dung tướng. Hiện tại phải đi ngay rồi.”



Y đưa mắt nhìn Lạc Xương, dẫn đầu đi ra ngoài.



Cuối cùng, chẳng có dũng khí quay đầu nhìn Dung Khiêm lần nữa.



Thanh Cô vẫn ngơ ngác nhìn y. Không rõ một thiếu niên đế vương ý khí phấn chấn như vậy, sao mới vài ngày không gặp, như đã thành một lão nhân tiều tụy.




Song vô luận thế nào, y có thể tỉnh lại, luôn là một việc tốt.



Trong triều trong cung, các nhân vật lớn lớn nhỏ nhỏ như nước chảy đến đây thăm hỏi.



Có thiết lệnh của Yên Lẫm, không người nào thật sự dám vào quấy rầy Dung Khiêm, đều lưu lại lễ vật và danh thiếp bên ngoài, rồi lại ngoan ngoãn rời đi.



Chỉ là trong số người đến, không có Yên Lẫm.



Sau khi biết Dung Khiêm tỉnh lại, Yên Lẫm từng vô số lần chần chừ ngoài Thanh Hoa cung, song bước chân run rẩy của y thủy chung không thể bước vào một bước.



Dung tướng tỉnh, đây là chuyện rất tốt, nhưng mà vừa nghĩ đến phải đối mặt với ánh mắt Dung Khiêm, không dưng co rúm sợ hãi, y không dám phóng túng tình cảm của mình, phóng túng lòng tham của mình nữa. Y chỉ nỗ lực khắc chế khát vọng trong lòng, rõ ràng nằm mơ cũng muốn trông bên cạnh người nọ, nhưng y có thể làm, chỉ là tại đêm gió lùa qua áo đó, ở ngoài Thanh Hoa cung, chờ đợi đêm này qua đêm nọ.



Trong trường hợp đó, y rốt cuộc cũng không thể hạ quyết tâm, vô luận thế nào đều không đi gặp Dung Khiêm.



Y triệu Thái y, mỗi ngày bốn năm lần hỏi tình hình Dung Khiêm, thương thế của y, thời gian thanh tỉnh, y mỗi ngày có thể uống bao nhiêu nước, thuốc y dùng là phương thuốc gì, ánh mắt y thế nào, vẻ mặt y thế nào, hết thảy hết thảy, hỏi cực tỉ mỉ. Song hỏi nhiều nhất lại là.



“Dung tướng có nhắc tới trẫm không?”



Y nghĩ là, nếu Dung tướng hỏi y, vậy thì vô luận sợ sệt như thế nào, hãi hùng như thế nào, y đều nhất định phải cố lấy dũng khí đi gặp.



Vờ như không việc gì, cho Dung tướng biết y rất an toàn, y không bị thương, y tốt lắm, chuyện thích khách cũng chưa mang đến rung chuyển gì cho triều cục. Vô luận thế nào, y không thể để Dung tướng trong lúc bị thương nặng, còn phải phí tâm vướng bận về y.



Nhưng mà, Dung Khiêm chưa từng hỏi y, một lần cũng chưa từng.



Y không biết, Dung Khiêm vì y mới mệt lử thân và tâm ngàn năm không đổi, y cũng không biết, Dung Khiêm vẫn là vì y, mới chiến thắng sự yếu đuối của thân thể như kỳ tích mà mở mắt ra.



Y không biết mỗi một ngày lúc mở mắt, người nọ lẳng lặng đánh giá hết thảy, lúc nhắm mắt, người nọ lẳng lặng lắng nghe hết thảy. Một mực chờ y, dù rằng biết y hẳn sẽ không đến, nhưng vẫn ôm một loại tâm tình kỳ dị mà chờ đợi.



Y chờ đợi, nhưng vừa không nói, cũng không hỏi. Dù rằng y đã có thể nỗ lực phát ra thanh âm ngắn, lại chưa một lần nào nhắc tới Yên Lẫm.



Dù rằng y một mực chờ Yên Lẫm, một mực, một mực, chờ…



Vì thế, Yên Lẫm đêm này qua đêm khác trông ngoài Thanh Hoa cung, không dám tới gần y một bước.



Không có cung nhân nào dám chuyện phiếm thị phi về Hoàng đế, cho nên, Dung Khiêm cũng vẫn không biết.



Lúc này, Phong Kính Tiết từ Triệu quốc ngày đêm kiêm trình mà đến, rốt cuộc mới phong trần mệt mỏi chạy tới Yên kinh.