[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 217 : Thần y giá lâm

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Lúc Phong Kính Tiết gặp Yên Lẫm, một thân bạch y sớm đều đã thành màu vàng đất, trên người trên mặt, ngay cả trên tóc cũng toàn là bụi đất lem nhem. Hình dung như vậy, phong thái gì cũng bị che sạch, nhìn qua trái lại rất có khí độ cái hồi y làm hỏa phu trong quân, múa may muôi cơm năm đó.



Y dọc đường đuổi nhanh đuổi chậm, khoái mã lao đi, đúng là một khắc cũng chưa từng dừng, đến Yên kinh, lại lập tức bị sứ giả trong cung thông báo đi gặp giá. Những lễ nghi quy củ đó y tất nhiên là phớt lờ hết, chẳng những không chịu tắm gội, thậm chí cả quần áo cũng không thèm thay một kiện, đã trực tiếp vào cung.



Kỳ thật, theo tính tình của Phong Kính Tiết, dù là phong trần đầy người, một thân mỏi mệt, cũng có thể như mặc cẩm bào chỗ khóm hoa, vẫn lộ rõ thong dong tiêu sái, nói cười tự tại, khiến người chỉ biết khâm phục sự tiêu sái của y. Nhưng lần này tâm tình bực dọc cực độ, chính là thời điểm nhìn ai cũng không thuận mắt.



Yên Lẫm đường đường Hoàng đế Đại Yên quốc này, trong mắt y kỳ thật chẳng qua là một tiểu hài tử chưa lớn còn thích ra vẻ u buồn giở trò thâm trầm ưa nghĩ ngợi lung tung thôi. Cho nên gặp mặt, y vái chào lạnh băng, ngay cả khách khí cũng chẳng buồn nói nhiều một câu.



Chân tướng việc Tiểu Dung bị thương y không rõ, nhưng nghe câu chuyện của Trương Mẫn Hân và Phương Khinh Trần là có thể biết, vụ việc này tuyệt đối chẳng thoát được can hệ với tiểu Hoàng đế này. Chỉ bằng điểm này, y làm sao có thể khách khí quá với Yên Lẫm.



Yên Lẫm lại là mong sao mong trăng mãi mới mong được y đến.



Từ khi Phong Kính Tiết vào quốc cảnh Yên quốc, y liền hạ lệnh mỗi ngày đều phải có bảy tám lần bồ câu bay vào cung, để y tùy thời nắm giữ hành tung của Phong Kính Tiết.



Phong Kính Tiết người chưa vào kinh, y đã nhận được tin tức, vội vàng phái người ra khỏi thành nghênh đón. Bản thân bên này cũng gấp gáp tan triều, đích thân đặc ý từ trong cung đến đón.



Kết quả đối phương một giới thảo dân, nhưng ngay cả sắc mặt dễ coi cũng lười cho y.




Ngay cả ánh mắt y cũng là vô lực. Tầm mắt tựa như cực kỳ thờ ơ mà đảo qua người Yên Lẫm, lúc này mới ngưng định trên mặt Phong Kính Tiết, trong mắt cuối cùng chậm rãi lộ ra ý ấm áp.



Yên Lẫm không tiếc vạn dặm xa xôi mời Phong Kính Tiết đến, chẳng qua là bởi vì một câu của Dung Khiêm, kỳ thật trong lòng không phải không nghi ngờ. Nhưng lúc này thấy Thanh Cô vui mừng như thế, lại nhìn ánh mắt Dung Khiêm, cuối cùng lòng vẫn buông xuống quá nửa.



Xem ra, người này quả là có thể gửi gắm.



Lại nghĩ tới ánh mắt bình thản của Dung Khiêm nhìn về phía mình, không khỏi hơi buồn bã, chỉ là, đây dường như cũng là y nên chịu thôi. Lâu như vậy, thậm chí chưa từng đến thăm hỏi Dung tướng một lần, Dung tướng hơi lạnh nhạt với y cũng là nên, như vậy thì tốt… Chỉ có thật sự coi nhẹ y, Dung tướng mới có thể không bị y liên lụy nữa.



Nhưng y nào biết, lúc này một nửa tâm tư Dung Khiêm đang vì Phong Kính Tiết đến mà vui mừng, một nửa tâm tư khác lại đang mê mê mang mang nghĩ.



Tóc làm sao?



Tóc tốt lắm mà, đâu thấy có vấn đề gì?



Rốt cuộc Thanh Cô ngày đó kinh hô là vì sao? Chung quy không phải bởi Yên Lẫm hôm ấy thay đổi kiểu tóc khá khoa trương đó chứ?