[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 221 : Ngươi trở về đi
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Nhìn Phong Kính Tiết tư thế nghiêm túc trịnh trọng lạ thường như vậy, Dung Khiêm cũng hơi khẩn trương.
“Chuyện gì?”
“Tiểu Dung, thương thế của ngươi, ta đã xem xét. Ngươi cũng biết, năng lực chữa bệnh của ta tuy rằng vượt thời đại này, nhưng giới hạn trong điều kiện khách quan, có thể làm, kỳ thật không hề nhiều lắm. Năm đó ta đã không có năng lực hoàn toàn chữa khỏi cho ngươi, huống chi hiện tại…”
Phong Kính Tiết nghiêm mặt nói: “Ta có thể làm tốt nhất, chẳng qua là giúp ngươi sau trị liệu và phục kiện dài dòng, rốt cuộc có thể đi lại, có thể tự do làm một số động tác đơn giản mà không phí sức. Ngươi đừng cảm thấy đây là tình hình như trước kia. Lần này, tình huống của ngươi sẽ rất bất đồng…”
Phong Kính Tiết nhíu mày nói: “Những đau đớn của thân thể ngươi sẽ nặng hơn ít nhất là gấp đôi trước kia, mức độ suy yếu cũng như vậy. Hơn nữa, cho dù ta có thể để ngươi miễn cưỡng sống sót, thân thể này của ngươi cũng không thể trường thọ.”
Dung Khiêm cười khổ: “Ta có thể sống bao lâu?”
“Bình thường mà nói, có thể sống thêm nửa năm coi như mệnh ngươi tốt. Bất quá, có thần y ta đây, chỉ cần về sau ngươi không bị thương tổn nữa, chỉ cần ngươi chiếu quy củ của ta, khống chế việc ăn uống, kiên trì phục kiện, sống hơn hai mươi năm, chung quy nên là có thể.”
Dung Khiêm thở dài: “Theo thọ mệnh của thời đại này mà nói, nếu như ta có thể sống thêm hai mươi năm, thì cũng không tính là đoản mệnh. Về phần đau, với *** thần lực của ta, không phải không thể chịu. Chỉ là ta còn đang bị phạt, năm mươi năm không được rời khỏi thân xác này, nếu sau khi chết còn phải bị nhốt gần ba mươi năm nữa. Thế cũng quá…”
Phong Kính Tiết thở dài lắc đầu: “Đừng nói là sau khi chết bị nhốt, ngay cả sống sót chịu đau, cũng không phải ngươi muốn nhẫn là qua đơn giản như vậy. Đau đối với ngươi mà nói có lẽ không đáng sợ, nhưng đáng sợ là, ngươi vĩnh viễn không biết, đau đớn này lúc này mới là cuối. Loại khổ này, e rằng chỉ có về sau chân chính đối mặt, ngươi mới hiểu được.”
Phong Kính Tiết ngừng một chút, cuối cùng nói đến chính đề: “Cho nên, làm thầy thuốc, ta cảm thấy, trị liệu như vậy, vô luận là quá trình trị liệu, hay là kết quả sau trị liệu, với bệnh nhân đều chỉ là tra tấn tàn nhẫn. Bởi vậy, ý kiến của cá nhân ta là, khuyên ngươi từ bỏ việc trị liệu.”
Dung Khiêm trợn mắt há mồm: “Ngươi bảo ta chờ chết?”
Phong Kính Tiết hừ lạnh một tiếng: “Hoặc là ngươi cứ đừng quản, hoặc là ngươi cứ buông ra hết thảy, nghiêm túc đi quản một lần. Trái phải lắc lư như vậy, nhất định ngươi cái gì cũng muốn làm, lại chẳng làm được gì hết. Tại quốc gia này, thoạt nhìn ngươi địa vị tôn sùng, nhưng trên thực tế, trừ tình cảm đặc thù của tiểu Hoàng đế với ngươi, ngươi còn lại gì, ngươi lại còn có thể làm gì? Trừ bị nhốt tại hoàng cung, vây trong hoàng thành, chịu nhụ mộ quyến luyến của một tiểu hài không lớn lên, sinh mệnh của ngươi còn ý nghĩa gì khác? Ngay cả như vậy, ngươi vẫn không chịu trở về sao?”
Dung Khiêm ngơ ngẩn không nói gì.
Từ khi y một lần nữa công khai xuất hiện, thụ phong vị quốc công, nhìn như hưởng hết tôn vinh, kỳ thật địa vị có rất nhiều chỗ khó kham xấu hổ. Trước kia không nghĩ loại sự tình này, hiện giờ bị Phong Kính Tiết vạch trần chẳng chút lưu tình, thật là thập phần đả thương người. Sự tồn tại của y, quả thật đã không còn trợ giúp gì với quốc gia này, mà với Yên Lẫm… E rằng, ngược lại là một loại liên lụy.
Y cười cười cay đắng: “Không phải còn mấy tháng sao? Ngươi cứ chữa cho ta miễn cưỡng có thể đi lại trước đi, nếu không có sự tình gì phát sinh, ta sẽ…”
Y thở dài một tiếng, rốt cuộc cảm thấy từ sau khi uống thuốc, *** thần bỗng nhiên tràn đầy, đang lấy tốc độ không gì sánh bằng mà mỏi mệt suy yếu lại, thật muốn nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng vẫn nói với thanh âm trầm thấp: “Mặt và chân Thanh Cô, thật sự không thể chữa sao?”
Phong Kính Tiết cười khổ: “Năm đó ta đã trả lời ngươi rồi.”
“Thế họng Yên Lẫm thì sao.”
Hôm nay Yên Lẫm tuy rằng chỉ nói hai ba câu, nhưng Dung Khiêm đã nghe ra thanh âm kia quá trầm, sợ là đã lỡ việc trị liệu lâu lắm rồi. Bằng đám đại phu trong cung kia, ai biết có thể chữa khỏi hay không.
Phong Kính Tiết thở dài thườn thượt: “Tiểu Dung, ngươi chính là nhọc lòng quá nhiều, mới làm mình mệt như thế. Họng Yên Lẫm không phải bệnh gì nặng, nếu y có tâm chữa, ngay cả người trong cung không chữa khỏi, tìm kiếm danh y thiên hạ cũng chẳng phải việc khó. Chỉ là, y chắc gì nguyện ý chữa trị. Rất nhiều thời điểm, mọi người sẽ sẵn lòng chừa chút đau thương, chừa chút niệm tưởng cho mình. Tựa như Phương hồ ly, y trúng độc, lại không hề nhắc một lần với ta, sợ là cũng chẳng có ý định để ta trị liệu.”
Dung Khiêm cuối cùng nỗ lực chấn tác *** thần mỏi mệt một chút: “Hồ ly kia… Y lại làm sao thế?”