[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 222 : Ai có thể buông tay
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
“Còn không phải tính nết kịch liệt quyết tuyệt kia gây ra.” Phong Kính Tiết đem tiền căn hậu quả kinh biến ở Sở quốc Trương Mẫn Hân lén bát quái với y, tận lực ngắn gọn nói lại một lần với Dung Khiêm.
“Một kiếm ngay ngực Khinh Trần kia, nói là Triệu Vong Trần đâm, kỳ thật là y tự mình phát lực đâm xuyên mình. Mà độc dược mạn tính Triệu Vong Trần hạ cho y, cũng là y tự mình dung túng mình trúng độc, đúng là một kẻ cuồng tự ngược.”
Làm một y giả, đối với tất cả những tên không biết yêu quý mình, Phong Kính Tiết đều thập phần phản cảm.
“Kiếm thương của y vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên thường xuyên đau đớn. Cho dù chữa, bởi vì thương thế quá nặng, lưu lại chút di chứng cũng là không thể tránh khỏi. Về sau phàm là thời tiết mưa gió, chỉ sợ y đều khó tránh sẽ khó chịu. Bởi vì là độc mạn tính trúng một thời gian dài, sau khi dùng dằng vào xương, thập phần phiền toái, rất khó bằng công lực bức ra hết được, phát tác cũng không đúng giờ. Nhưng y từ đầu đến cuối, không chịu nói với ta một chữ. May mà ta thế này cũng coi như một người ngoài cuộc, Trương Mẫn Hân mới có thể yên tâm nói bát quái với ta.”
Phong Kính Tiết oán hận nói: “Ngươi nói, đồ ngu ngốc này, không phải tự mình muốn giữ lại đau thương này làm niệm tưởng sao?”
Dung Khiêm không ngờ trên người Phương Khinh Trần lại phát sinh biến cố lớn như vậy, nhất thời kinh ngạc không nói gì. Hồ ly kia vì Sở Nhược Hồng mà vào đời một lần nữa, kết quả cuối cùng lại là như thế, trong lòng lại sẽ là mùi vị thê lương ra sao.
Một người bị thương mang độc, tự mình trục xuất bản thân, lại còn phân tâm bất bình phẫn nộ cho cảnh ngộ của y, ngược lại là y, vẫn sa vào trong phiền não của bản thân, trong khoảng thời gian này, căn bản chưa từng để ý những chuyện bạn bè gặp được.
Trong lòng Dung Khiêm ẩn lo âu: “Khinh Trần hiện tại đang ở đâu? Y một mình mang thương rời đi, hơn nữa theo tâm tính y, khẳng định cũng không muốn xuất hiện trước mặt bất cứ cố nhân nào. Y hiện tại lưu lạc nơi đâu?”
Nhìn bầu không khí trở nên nặng nề, Phong Kính Tiết vội vàng cười nói: “Yên tâm yên tâm, Khinh Trần gần đây bận lắm. Tạm thời không rảnh chạy đến bất bình cho ngươi, kiếm chuyện với Yên Lẫm đâu.”
Dung Khiêm nhíu mày không hiểu: “Bận? Y bây giờ còn chuyện gì để bận, y…”
Y chợt động tâm thần, buột miệng nói: “Y đến Tần quốc?!”
Phong Kính Tiết vô tội buông tay: “Đây là ngươi tự mình đoán được, ta vô can.”
Thần y chỉ là thần y, không phải thần tiên. Không ai có thể thổi một hơi, đã làm Dung tướng hoàn hoàn toàn toàn khỏe lại.
Yên Lẫm còn đang miễn cưỡng kiềm chế mình đừng phát tác, nỗ lực chuyển động đầu óc cứng đờ, cố gắng để mình thử lý giải tiếp nhận lời Phong Kính Tiết nói, Sử Tịnh Viên bên cạnh đã hơi không nhịn được.
“Dung tướng nói ngươi là đại phu giỏi nhất, trước khi hôn mê, y đã gửi gắm hết hy vọng trên người ngươi.”
“Ta quả thật đúng mà.” Phong Kính Tiết không chút xấu hổ nói: “Ta ít nhất có thể giúp y miễn cưỡng sống tiếp, ta ít nhất có thể giúp y có thể động đậy nói chuyện…”
Y lạnh lùng nhìn quét mấy Ngự y bên cạnh: “Ngươi cảm thấy hiện tại còn có danh y nào, đối mặt với thương thế như vậy, dám làm ra cam đoan như ta?”
Y không chút kiêng nể hủy diệt hy vọng của Yên Lẫm, đả kích lòng tin của Yên Lẫm. Dù sao y chẳng sợ gì hết, cho dù y không có bản lĩnh lập tức chữa cho Dung Khiêm nhảy nhót được thì thế nào? Y là người duy nhất có thể làm cho Dung Khiêm sống sót, chỉ bằng điểm này, cho dù y bổ đến đập bẹp mũi Yên Lẫm, Yên Lẫm cũng chỉ có thể ôm mũi nói với các đại thần, ta đi đường không cẩn thận đụng phải tường.
Yên Lẫm hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói: “Thật sự không có một chút biện pháp nào sao? Thật sự chỉ có thể để Dung tướng ngày ngày chịu khổ mà sống tiếp như vậy sao?”
“Có.” Phong Kính Tiết thản nhiên nói.
Ánh mắt Yên Lẫm hơi sáng lên, nhìn cố định y.
Bất kể kỳ tài dị bảo, linh đan diệu dược gì, y đều nguyện dốc sức cả Yên quốc đi tìm kiếm.
“Để ta dẫn y đi.”