[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 224 : Làm bạn không rời

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Làm sao mới có thể trị liệu thương hoạn trầm trọng như thế, làm sao mới có thể hồi thiên cải mệnh?



Trong những truyền kỳ cố sự phong phú vô kể đó, mọi người nói thần y kỳ thuật đến huyền diệu vô cùng, khiến người tấm tắc xưng kỳ. Song trong nhà nếu chưa từng có người bệnh hoạn chân chính trầm trọng vô cùng, nếu chưa từng tự mình bầu bạn người trọng thương như vậy, trị liệu mấy tháng như một ngày, mọi người sẽ vĩnh viễn không thật sự hiểu được, loại cảm thụ thống khổ này.



Xương cốt toàn thân Dung Khiêm gãy không biết bao nhiêu, nhưng Phong Kính Tiết đầu tiên cần ra tay xử lý, lại là thương thế của nội phủ.



Xương sườn của Dung Khiêm cũng gãy rất nhiều chỗ, tuy rằng mấy ngày này y được trông nom cực kỳ cẩn thận, nội phủ hoặc nhiều hoặc ít đều bị xương cốt gãy hơi ép đâm bị thương, cũng bởi vì khí huyết suy yếu mà suy nhược.



Đây là chứng bệnh y thuật thời đại này hoàn toàn không thể trị liệu. Nhưng Phong Kính Tiết dám trực tiếp khai đao, phanh máu thịt, mổ bụng xử lý.



Nội phủ tụ máu, có thể dùng phương thức cổ quái rút ra, nhưng có lúc đụng phải cục máu bầm khó trừ, thì không thể không dùng phương thức càng bá đạo hơn. Nhìn máu bầm đen thui từ dưới dao mổ ra, lại bị hút sạch, có đôi khi trong đó thậm chí còn kèm theo dịch mật dịch dạ dày và dịch thể khác, sau đó nhìn Phong Kính Tiết dùng kim khâu, từ từ khâu lại nội phủ bị mổ, quả thực có thể dọa ngất người.



Mỗi một lần giải phẫu, Phong Kính Tiết đều dùng dược làm cho Dung Khiêm hoàn toàn ngất đi trước, đồng thời nghiêm khắc cấm chỉ Thanh Cô đứng bên. Bất quá, y quả thật cần mấy cung nhân gan lớn, tay chân mau lẹ trợ giúp. Đôi khi cũng không hề phản đối Yên Lẫm ở bên cạnh quan sát.



Sau vài lần, cung nhân dưới sự chỉ điểm của Phong Kính Tiết phụ trách giúp y giải phẫu, đều lén nói với những người quan hệ thân mật, nếu là thân nhân mình, bị thương thành như vậy, phải trải qua trị liệu khủng bố như thế, họ tình nguyện thân nhân thống khoái chết đi cho rồi.



Thế mà, Yên Lẫm lại không hề nói gì. Mỗi một lần đều duy trì như kỳ tích, mỗi một lần đều mặt mày tái mét, ánh mắt thê thảm, song y chưa một lần nào gầm rú, bi thương, mất khống chế.



Y không đào tẩu, không tránh né, thậm chí không cho phép ánh mắt mình thoáng rời khỏi tình cảnh tàn khốc kia.



Mỗi một lần, đều là sau khi Dung Khiêm hôn mê mới đến, lại rời đi trước khi Dung Khiêm tỉnh lại, mỗi một lần y đều kéo lê bước chân nặng nề, thân thể lảo đảo chực ngã.



Song y không rơi lệ, không khóc lóc. Y thậm chí còn phải mỉm cười nói với Thanh Cô vẫn canh ngoài cửa, hết thảy thuận lợi, Phong công tử y thuật rất tốt, thương thế của Dung tướng vẫn đang chuyển biến tốt.




Tất cả những thống khổ của việc trị liệu, với quái vật *** thần cường đại như y mà nói, đều không phải không thể chịu được, song nhìn Yên Lẫm khổ sở chèo chống một cách kiên cường, lại đủ để đập tan tất cả thành che tâm lý của y.



Yên Lẫm khống chế rất tốt, không có mảy may dấu hiệu suy sụp, đây mới là chỗ chân chính khiến Dung Khiêm cảm thấy đau lòng. Trong lòng y, Yên Lẫm có hùng tài vĩ lược, trầm ổn thông tuệ gì đó hơn nữa, chung quy vẫn là một hài tử chưa mãn hai mươi tuổi, chưa kịp nhược quán. Khổ sở cầm cự, thống khổ sau kiên cường, yếu ớt lúc cứng cỏi như vậy, cùng với đấu tranh bên bờ sụp đổ, mới khiến y cảm thấy không thể chịu được.



Y thậm chí cảm thấy, đề nghị một mồi lửa kết thúc hết thảy kia của Phong Kính Tiết, biết đâu vốn là chính xác.



Dù sao, đau thương mãnh liệt hơn trong khoảnh khắc, sợ cũng rất khó địch nổi tra tấn giày vò từng chút trong dòng năm tháng dài lâu.



Nhưng mà, hiện tại, y đã không có khả năng từ bỏ nữa.



Khi Yên Lẫm vẫn chịu đựng kiên trì đến bây giờ, lại cho y một kết quả hủy diệt hết thảy sinh cơ, điều này đủ để hoàn toàn hủy diệt thiếu niên khổ sở duy trì này.



“Kính Tiết, ngươi nói đúng, bao lâu nay, ta luôn quá cố chấp mà bảo hộ người mình để ý, ta không muốn để người bảo vệ ta, nhất là y, trơ mắt nhìn ta ốm đau suy yếu, lại chẳng có cách nào giảm bớt thống khổ của ta mà chịu đựng tra tấn, cho nên trước kia vẫn khăng khăng giấu giếm tình trạng thân thể, kết quả thương thế phát tác, hại y không hề chuẩn bị tâm lý, kinh đau đến nước này.”



Y thoáng thảm đạm cười cười: “Có lẽ, ta căn bản không nên trách cứ gì y. Vô luận cuộc hành thích này là bởi vì hiểu lầm như thế nào, vô luận chủ tâm của y là gì, y đều bởi vì hoàn toàn không hay biết gì, mới vô tội bị ta liên lụy, bị ta làm hại. Mà vì trừng phạt việc ta tự cho là đúng, trời cao muốn ta tận mắt nhìn người ta quan tâm nhất, cũng cực quan tâm ta, vì ta đau triệt nội tâm, nhưng vận mệnh đã đi đến bước này…”



Y ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Phong Kính Tiết: “Như vậy, ta và y, đều không thể từ bỏ nữa.”



Cho nên, Kính Tiết, chữa khỏi cho ta, tận hết thảy sức lực của ngươi.



Vô luận quá trình như thế nào, vô luận kết cục như thế nào, ta và y, đều không trốn tránh.