[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 225 : Dược lợi bệnh

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


Son phấn nhẹ, mặt mày như họa, lụa mỏng ôm người, dáng điệu thướt tha.



Một đội cung nữ xinh đẹp, thân khoác ánh dương, nhẹ nhàng băng qua hồi lang, vượt qua khóm hoa, đi đến cạnh hồ nước biếc, uyển chuyển quỳ gối.



Cung nữ dẫn đầu hai tay nâng cao khay ngọc đựng bát ngọc bích, ôn nhu nói: “Bệ hạ, thuốc của giờ mùi đã sắc xong.”



Mười ngón thuôn thuôn, tay ngọc óng ánh, khẽ bưng mỹ ngọc, vốn nên là bức tranh cực mỹ lệ. Đáng tiếc, mùi thuốc nồng nặc quá mức, phá hết tất cả những đẹp đẽ.



Dung Khiêm không hề có tâm tình thương hương tiếc ngọc, oán hận trừng cung nữ vô tội kia một cái, hơi giận dỗi quay mặt đi, chẳng thèm để ý.



Hai canh giờ một bát thuốc to đùng đắng muốn chết, năm rộng tháng dài, ngay cả ông Phật kiên nhẫn cũng phải sụp đổ.



Yên Lẫm thở dài, nhận bát thuốc, cười bồi đưa đến trước mặt Dung Khiêm.



Dung Khiêm chỉ làm như không thấy, hai mắt trông trời trông đất trông mây trắng gió mát, trông hoa hoa cỏ cỏ, nhất định không nhìn thấy bát thuốc trước mắt.



“Dung tướng, ngươi…” Yên Lẫm suýt nữa buột miệng thốt ra mấy từ ngoan, nghe lời này nọ, nhịn nhịn mới nói: “Dung tướng, ngươi có thương, thì phải uống thuốc.”



“Uống uống uống, uống hơn một tháng rồi cũng đâu thấy hiệu quả gì.”



Rất rõ ràng Dung Khiêm đây là đang đổi trắng thay đen. Y từ nằm bẹp trên giường không thể nhúc nhích, đến bây giờ đã có thể ngồi xe lăn để Hoàng đế Đại Yên quốc đẩy đi dạo quanh hoa viên, thậm chí có thể dùng bàn tay không có bao nhiêu sức lực, hái vài đóa hoa cỏ nhỏ, dù thế nào cũng phải thừa nhận là công lao trị liệu của Phong Kính Tiết. Bất quá, cá nhân Dung Khiêm cực độ hoài nghi, ngoài giải phẫu liên tiếp của Phong Kính Tiết, cùng dược vật vượt thời đại chất thành đống, những thứ trung dược sắc bằng cỏ cây này, rốt cuộc được bao nhiêu hiệu quả.



Hơn nữa, cái tên Phong Kính Tiết phong lưu thành tính kia, lại tìm lý do kém cỏi gì đây. Nói là xử nữ phân phương, giai nhân phương hoa gì gì đó, có thể phát huy dược lực tốt hơn, vì thế chẳng những quy định y một ngày phải uống sáu bát thuốc to, mỗi bát đều chiếu theo thời gian bất đồng mà dùng nghiêm ngặt, hơn nữa từ hái dược thảo đến sắc thuốc thành thang đưa đến trước mặt, toàn bộ quá trình đều phải qua tay những thiếu nữ xinh đẹp. Đặc biệt cung nữ đưa thuốc, phải là những thiếu nữ xinh đẹp nhất trong cung, mà còn phải ăn mặc đặc biệt mát mẻ, đặc biệt hấp dẫn, còn phải xếp thành đội ngũ chỉnh tề, dựa theo tư thế chỉnh tề mà dâng thuốc.
Y cũng từng lén hỏi Phong Kính Tiết, có cần thiết thêm nhiều hoàng liên như vậy không. Phong Kính Tiết lập tức chẳng chút khách khí một câu chặn họng: “Hoàng thượng không tin được ta thì ta hiện tại đi luôn.” Dọa Yên Lẫm câm như hến, chẳng dám có bất cứ ý kiến gì với phương án dã liệu của Phong Kính Tiết nữa.



Sau nhiều lần cân nhắc, mặc dù y cũng rất cho rằng Dung Khiêm khả năng đang bị Phong Kính Tiết chỉnh ác, nhưng rốt cuộc không có dũng khí đến mạo hiểm ngăn cản. Để thương thế của Dung Khiêm có thể tốt lên, y ngược lại còn phải giúp Phong Kính Tiết, phụ trách đúng giờ khuyên bảo Dung Khiêm uống cho hết số thuốc đã thêm cả đống hoàng liên. Mỗi lần nhìn Dung Khiêm không thể nề hà uống thuốc, trong lòng Yên Lẫm kỳ thật cũng buồn muốn hộc máu.



Tuy y không nói, Dung Khiêm làm sao không nhìn ra, trong lòng rất bất mãn. Kính Tiết… Ngươi cũng ác quá đó? Thêm nhiều hoàng liên như vậy làm gì? Cho dù ta hiện tại hành động không tiện, cái kia… Tràng vị kia lười biếng, với bản lĩnh của ngươi, thật không tìm ra thuốc thay thế sao?



May mà y là người trong Tiểu Lâu, lực nhẫn nại siêu cường, đổi người thường, còn không chết tươi vì đắng.



Dung Khiêm âm thầm nghiến răng. Không phải chỉ lỡ thời gian ngươi bồi Lư Đông Ly thôi sao, có đến mức ghi hận ta như vậy không. Ở Yên quốc, ngươi đâu phải không uy phong, không tự tại, ngay cả Hoàng đế cũng bị ngươi tùy tiện vung tay múa chân quát tháo ầm ĩ, ngươi còn muốn thế nào nữa hả?



Lúc này Yên Lẫm cũng nhịn không được chần chần chừ chừ hỏi: “Dung tướng, vị Phong công tử kia rốt cuộc là người thế nào?”



Dung Khiêm tất nhiên nghe tiếng mà hiểu ý, nhướng mày hỏi: “Y lại gây chuyện?”



Yên Lẫm đau đầu mà gật đầu lia lịa.



Phong Kính Tiết là đại phu tốt, nhưng là sao rước họa. Nửa tháng đầu tiên, y cả ngày trông nom bên cạnh Dung Khiêm, bận thi châm dùng dược giải phẫu, trừ thái độ khá ác liệt thì còn chưa hiện ra thói xấu gì khác.



Thế nhưng sau đó tình hình thân thể Dung Khiêm ổn định, y không ngày ngày trông nom bên cạnh nữa, thường xuyên tự mình lượn lờ khắp nơi, kéo thái giám theo y bài bạc, kêu cung nữ bồi y uống rượu, rảnh rang vô sự thì liên lạc cảm tình với nữ quan xinh đẹp trong cung, thật là… Không “ác” không làm.



Yên Lẫm chẳng dám quản y, người khác cũng giận mà không dám nói, y ở trong cung ồn ào một trận như vậy, dường như lại cảm thấy nhàm chán, thế là trực tiếp ồn ào ra ngoài cung.