[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 240 : Bó tay bó chân
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Kỳ Sĩ Kiệt luôn miệng hạ lệnh hồi quân Dĩnh Thành. Một ngàn binh sĩ vây Phương Khinh Trần ở chính giữa mà tiến lên, tiền hô hậu ủng, giám thị khống chế. Họ hoàn toàn chuyên tâm, hồi trình thẳng tắp, tốc độ tiến bước tất nhiên là cực nhanh, tảng sáng ngày kế, đoàn người đã chạy về Dĩnh Thành.
Liễu Hằng sớm nhận được tin tức Kỳ Sĩ Kiệt phái người khoái mã truyền về, trên thành lâu, trạm gác thời thời khắc khắc trông động tĩnh bên này, vừa phát hiện đội ngàn người này về đến, Liễu Hằng liền dẫn chư tướng vẫn chính trang chờ đợi, trường diện long trọng ra đón.
Thời điểm binh hung chiến nguy, thương mệt gần chết này, họ vẫn bày ra cách cục chính thức như thế để nghênh đón Phương Khinh Trần, không thể nói là không coi trọng Phương Khinh Trần.
Nhưng Phương Khinh Trần nhàn nhạt đảo ánh mắt qua mọi người, chỉ không khỏi khẽ nhíu mày.
Trong những người ra nghênh đón, không tìm thấy bóng dáng Tần Húc Phi.
Với tính tình của Tần Húc Phi, tuyệt đối sẽ không lao sư động chúng nghênh đón y như vậy, nhưng đã thật sự đón, thì nhất định sẽ đích thân ra đón. Hiện tại cục diện này, có thể chứng minh, y đã không có năng lực làm chủ, cũng không có năng lực ra khỏi thành.
Với sự kiên cường và nghị lực của Tần Húc Phi, phải thương nặng cỡ nào, mới có thể khiến y bỏ quyền chỉ huy, thậm chí cố tự giãy giụa ra khỏi thành cũng không làm được?
Trong lòng buồn bực, cả khách sáo cơ bản nhất y cũng không thèm nói, Liễu Hằng đối diện còn đang khách khách khí khí chào y, y đã trực tiếp hỏi ngay: “Tần Húc Phi ở đâu?”
Lời này rất không khách khí, Tần quân ở đây bất phân binh tướng người người liếc xéo.
Trước kia khi ở Sở quốc, bất kể Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần hai người đều giấu giếm tâm cơ gì, bí mật đánh đến bể đầu chảy máu cũng vậy, giương thương múa kiếm cũng thế, trước mặt mọi người, khách khí ngoài mặt vẫn làm không sai chút nào. Vừa thấy mặt là ngươi gọi Phương hầu, ta kêu Vương gia. Chuyện trên thể diện, không ai xảy ra sai lầm.
Hiện giờ trước mặt tất cả Tần quân, y gọi thẳng tên Tần Húc Phi như vậy. Mọi người tất nhiên khá ngạc nhiên, trong lòng ai có thể thoải mái được.
Liễu Hằng cười khổ: “Thứ nhất, Vệ quốc, Ngô quốc, Trần quốc, phân ba phương hướng liên tục đánh sâu vào quốc cảnh, những nơi đi qua đều không chừa ngọn cỏ, vườn không nhà trống, cho dù chúng ta đánh lùi họ, đoạt lại thành, lương thực rốt cuộc vẫn rất khó gom góp. Thứ hai, những quan viên đó cũng có chỗ khổ của họ, cho dù có lương, họ cũng phải nghĩ những lão bách tính đói bụng đó trước, thứ ba…”
Thứ ba, giữa Tần vương và Tần Húc Phi rốt cuộc có khúc mắc… Cho dù là trong lúc nguy cấp thế này, ngẫm lại tính tình của vị cấp trên âm độc ác nghiệt kia, đám quan viên phía dưới cũng khó tránh có rất nhiều người phải cân nhắc một chút, toàn tâm toàn ý giúp đỡ Tần Húc Phi, tương lai rốt cuộc có thể có kết cục tốt không.
Y lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: “Kỳ thật cũng không phải do ta trù lương, chỉ là do ta đến tọa trấn giục lương, lại không ngừng phái binh đốc thúc quan viên địa phương, như vậy họ làm việc mới dụng tâm.”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Các ngươi lấy một nhánh cô quân đối kháng binh lực bốn quốc, đã là ngu xuẩn tột cùng, lại còn phải phân ra nhiều tâm lực như vậy để phí tâm chuyện tiếp tế. Ngần ấy năm chinh chiến, không lẽ ngươi còn chưa học được lạt thủ giết người.”
Liễu Hằng cắn răng không nói gì. Không phải họ chưa giết người, chỉ là… Có lẽ… Giết còn chưa đủ nhiều…
“Các ngươi rốt cuộc tính toán thế nào? Họ đã vườn không nhà trống với các ngươi, các ngươi vì sao không ăn miếng trả miếng. Địa lợi là ở các ngươi bên này, lòng người là ở các ngươi bên này. Hơn mười vạn đại quân họ cũng phải ăn phải uống, sau khi xâm nhập cảnh nội Tần quốc, nếu các ngươi muốn quấy rầy lương đạo, hẳn không hề khó.”
Liễu Hằng không thể nề hà: “Chúng ta đã phân ra trọng binh chặt đứt lương đạo của họ, chính bởi vì như thế, hiện tại nhân thủ chúng ta có thể dùng mới không đủ, đến nỗi không thể toàn quân cứu viện kinh thành. Nhưng họ mỗi khi chiếm một vùng, liền cướp bóc đoạt lương tại chỗ…”
Phương Khinh Trần nhìn Liễu Hằng, ánh mắt kia lại như đang nhìn đồ đần một cách trắng trợn: “Ta nói là, bản thân các ngươi thì sao? Vì sao không vườn không nhà trống trước họ một bước. Lương thực có thể mang đi thì mang đi, không mang được thì đốt hết, một mẩu gỗ cũng không lưu lại cho họ, chẳng cần nửa tháng, họ phải tự mình đói chết mình.”
“Nhưng mà, làm vậy cũng sẽ đói chết vô số bách tính…”
Phương Khinh Trần điềm nhiên nói: “Các ngươi không đốt không cướp, chờ họ công phá thành, chẳng phải vẫn sẽ đốt sẽ cướp. Các ngươi hãm mình vào khốn cảnh, chẳng qua có thể để lão bách tính được thêm một hai ngày cơm no mà thôi.”