[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 241 : Tâm ngoan thủ lạt

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


“Các ngươi không đốt không cướp, chờ họ công phá thành, chẳng phải vẫn sẽ đốt sẽ cướp. Lão bách tính chẳng qua có thể thêm một hai ngày cơm no mà thôi.”



Ngữ khí lạnh băng vô tình kiểu đó của Phương Khinh Trần, khiến chúng tướng bên cạnh phần lớn nhíu mày. Liễu Hằng im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở than: “Nếu chúng ta có thể nắm trong tay toàn cục, có lẽ ta thật sự sẽ tính toán như ngài nói. Nhưng mà, chỉ có địa phương chúng ta chiếm lĩnh đoạt lại, chính lệnh của chúng ta mới có thể thông suốt, những nơi ở hậu phương, trước mắt vẫn chưa bị công kích, hoặc đang bị công kích ấy, vẫn phụng thánh chỉ trong kinh. Họ có thể gửi thư cầu cứu chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể hạ mệnh lệnh cho họ…”



Liễu Hằng ngữ khí chua xót. Bất kể Tần Húc Phi ở dân gian Tần quốc uy tín cao bao nhiêu, không có vị trí tối cao chính thống kia, rất nhiều chuyện căn bản chẳng thể tùy tâm sở dục. Không thể không hoàn toàn bại lộ điều xấu hổ của nhánh quân đội họ trước mặt Phương Khinh Trần người Sở này, Liễu Hằng không thể không cảm thấy hơi khuất nhục.



Phương Khinh Trần cuối cùng hừ mạnh một tiếng.



Không nghĩ cách đối phó vị hảo huynh đệ kia của ai đó trước, tất nhiên nơi nơi cản tay. Cứ tiếp tục mệt mỏi như vậy, xảy ra đại loạn gì, sợ rằng chỉ là chuyện sớm muộn.



Y lạnh lùng nói: “Các ngươi đã không chịu vứt bỏ kinh thành, thế biết rõ kinh thành có khả năng bị công kích, sao các ngươi còn phân tán quân đội đến vậy, thời điểm nguy ngập, mới có thể gom ra ba vạn người?”



Liễu Hằng lắc đầu: “Chúng ta chỉ không nghĩ tới, quân đội các nơi lại tan tác nhanh như vậy. Mấy năm qua, quân đội trong nước nhân số không hề ít, huấn luyện cũng nên không kém. Cho dù chưa từng thấy máu, chưa có lịch luyện gì cao, mà khuyết thiếu tướng tài, nhưng cứ dựa vào thành cao hiểm trở, tử thủ không ra, cũng nên chống đỡ được mấy ngày. Cửa khẩu các nơi, hẳn không bị công phá dễ dàng như vậy. Chúng ta vẫn đang du chiến các phương, thu hút chiến lực quân đội các quốc, giúp họ chia sẻ áp lực, chính là trông chờ họ có thể đương đầu một thời gian, để chúng ta có thể thở thêm, lại từ từ tính toán, thế nhưng…”



“Thế nhưng họ khiếp nhược vô năng vượt khỏi tưởng tượng của các ngươi?” Bên môi Phương Khinh Trần lướt qua chút ý cười châm biếm. “Người ta muốn bảo tồn thực lực, đương nhiên không chịu liều mạng, rồi lại nằm mơ cũng muốn liều sạch toàn bộ thực lực của các ngươi. Chẳng lẽ hắn còn chịu cho các ngươi thành công thần, lại cho hắn từ từ tính toán hay sao. Vì thế cho dù là binh tướng vốn không hề vô năng, cũng sẽ đột nhiên biến thành vô năng. Hủy nửa Tần quốc, hắn vẫn là người đứng đầu nửa Tần quốc, so với mối nguy hiểm mất đi vương vị, đây lại tính là gì.”



Liễu Hằng cắn răng, vẻ mặt có phần đau đớn. Không phải họ không hoài nghi, chỉ là dù hoài nghi, cũng chẳng có lựa chọn nào khác.



Quốc gia nguy nan, bách tính sinh tử, có một số người có thể lui, có thể đi, có thể bất chấp đại cục, họ lại thật sự không làm được… Cho dù là khi về Tần, họ đã có quyết tâm và giác ngộ thay thiên đổi nhật, nhưng chung quy không thể bỏ mặc ngoại địch tàn sát bừa bãi, ngược lại tự mình nội đấu ngươi chết ta sống trước chứ!



Họ không làm được.



Phương Khinh Trần thở dài, đột nhiên không muốn lấy ngữ khí không tốt mà tiếp tục bức bách như vậy nữa.
Họ đang chạy điên cuồng, đang hành quân gấp, căn bản không có khả năng phái ra hàng loạt trinh sát, sau đó ngồi chờ tin tức gì. Quân tình biến hóa, vẫn dựa vào quân báo của binh mã bản địa phi truyền, liên tục lao đi, qua quan qua trạm, họ lại ở nơi người nhà khống chế, im hơi lặng tiếng, bị kẻ địch từ trên trời rơi xuống chặn ngay đầu?



Ba mươi vạn nhân mã, mà còn phần nhiều là *** binh, nước nào cũng không thể có khoản lớn như vậy. Nhìn cờ xí trận doanh kia, rõ ràng là quân đội ba quốc Ngô Yên Vệ hợp vây.



Quân đội ba quốc gia bất đồng, ba lộ tuyến tiến binh bất đồng, lại sẽ có ba mươi vạn người tập kết một chỗ.



Ba nhánh quân đội rõ ràng đều ở các vị trí bất đồng ngoài mấy trăm dặm công kích thành trì Tần quốc, lại cùng thời gian, mỗi nhánh quân đội chí ít băng qua ba bốn thành trì trạm gác, chặn trên con đường họ tất qua, mai phục họ, điều này đã chứng minh gì??



Sự thật như vậy, đủ để khiến tất cả các hán tử một phiến nhiệt huyết, vứt bỏ cuộc sống an nhàn, hồi quân cứu quốc, tâm lạnh thành băng.



Đã sớm biết, Tần vương có tâm nghi kỵ ghen ghét họ, đã sớm có chuẩn bị với đủ loại kiềm chế lợi dụng của Tần vương.



Song ai có thể ngờ, bán đứng trắng trợn này sẽ đến nhanh như vậy, ác như vậy, tuyệt như vậy.



Khi vô số quân đội dị quốc còn đang tung hoành qua lại trên quốc thổ, tùy ý sát hại bách tính, quân vương của họ lại có thể đưa một nhánh quân đội có thể bảo hộ quốc gia cuối cùng này, dâng ra như vậy.



Tội nghiệp họ khoảnh khắc trước khi bước vào cạm bẫy kia, còn vướng bận thế cục kinh thành, lo lắng tồn vong của ngai vàng, bất chấp mệt mỏi giục ngựa như bay, muốn mau chóng chạy đến cứu viện thành trì quan tạp sa vào nguy cục. Mà nghênh đón họ, lại là phản bội vô tình như thế!



Như muốn phát tiết hết những bất bình không cam không phục đầy lòng, vô số thân binh tướng lĩnh hộ ủng bên cạnh Tần Húc Phi, theo gót y giết về trận doanh địch quân vô cùng vô tận, lít nha lít nhít phía trước.



“Giết!”