[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 242 : Ngoan cố chống cự
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Ba mươi vạn người.
Ba mươi vạn binh mã, cho dù có Tần vương phóng túng, muốn tránh tai mắt Tần Húc Phi, mai phục nhánh quân đội này, kỳ thật địa điểm phục kích có thể lựa chọn, cũng không hề nhiều.
Trạm dịch cũ chính là một nơi tốt như vậy.
Nơi đồi núi cằn cỗi này, người ở rất thưa thớt, địa thế nhấp nhô, dễ dàng ẩn thân. Nơi đây cây rừng không hề rậm rạp, thích hợp vây quét, cũng thích hợp tập kích. Nó ở trên con đường Tần Húc Phi về kinh cứu viện tất qua, khoảng cách khá gần quân đội ba quốc các phương, quan trọng hơn là, nơi này có một chỗ đồn điền tích lương.
Trong hộ tường thô sơ lè tè, là kho lúa gần như bỏ trống, còn có binh doanh gần như không người.
Đây vốn là nơi Tần binh đồn điền luyện binh thay quân, bất quá từ khi khai chiến tới nay, cơ hồ tất cả binh sĩ đều đã bị điều đi, quân điền chung quanh cũng đã hoang vu. Cho nên trạm dịch dùng tích lương đóng quân cũng trống rỗng.
Bất quá, Tần Húc Phi dẫn dắt binh mã tới trạm dịch, nhất định sẽ nghỉ chân bổ cấp. Lương thảo họ có thể mang theo tùy thân cực ít, mà nơi này không phải tất cả lương tồn đều đã bị dọn sạch.
Chờ họ người xuống ngựa, ngựa tháo yên, liên quân lẻn vào, chẳng phải là dễ như thái rau. Đây chỉ là ba vạn nhân mã kiệt quệ bị đả kích gấp bội, còn không lập tức tan tành, do họ tùy ý truy sát?
Dọc đường lẻn đến, Tần quốc quan tạp các nơi, nhận vương mệnh, đều mở rộng cửa ngõ với họ. Mỗi người cấp bách như thế, hợp tác như thế, sao có thể không khiến Ngô Yên Vệ coi thường người Tần quốc. Binh rần rần một kẻ, tướng rần rần một ổ, có Tần vương như vậy, tự nhiên cũng sẽ có đám Thái thú, tướng quân bỏ mặc gia quốc, chỉ lo tính mạng vinh hoa bản thân như vậy.
Phục nấp giữa cỏ cây, trong khe núi, nghe từng đợt vó ngựa như sấm, hò hét vội vàng, bước vào vòng vây, binh tướng ba quốc đều nhịn không được vui mừng ra mặt.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một vị tướng lĩnh Yên quốc, toàn thân giáp vị, mặt mày nghiêm nghị giục ngựa ngay ngoài mười mấy bước.
Ba quốc liên quân, để tỏ thành ý, tướng lĩnh tầng trên cùng các quốc đều có thể tự do qua lại trận doanh của nhau, bất quá đây cũng chỉ là một lễ ngộ trên hình thế, trên thực tế tướng lĩnh các quốc vẫn tự tụ một chỗ, rất ít gõ cửa nhau. Không một ai ngờ tới, thời điểm binh hung chiến nguy, Tần quân ở phía trước phát động tập kích cuồng mãnh như thế, tướng quân Yên quân lại không thủ trước trận mình, chạy đến trung quân Ngô quân bên này.
Vốn theo quy củ, hắn đến khoảng cách này, thân binh phía dưới nên lớn tiếng truyền báo, đáng tiếc lúc này tâm tư của mọi người đều bị Tần quân xung trận kịch liệt phía trước thu hút, chẳng những các tướng quân không hề phát hiện có người ngoài đến, ngay cả thân binh phản ứng cũng chậm.
Lúc này chúng tướng phục hồi *** thần, đều hơi đỏ mặt, dù sao trong câu chuyện vừa rồi, cũng không khách khí với Yên quốc lắm. Hứa Phong Trọng vội ho một tiếng: “Phong tướng quân.”
Phong Trường Thanh ở trên ngựa chắp tay: “Hứa soái, tuyệt đối không lui được. Một khi tránh ra, nhánh quân đội này chúng ta có thể tiêu diệt, nhưng Tần Húc Phi cũng rất có thể mượn loạn thoát thân! Hai quân giao chiến, thủ trọng khí thế, hiện tại chúng ta có ưu thế mang tính áp đảo như vậy, còn phải bị Tần quân bức nhường đường tránh lui, thế đấu chí chiến ý của sĩ tốt, sẽ lập tức tan thành mây khói. Vốn Tần quân nhiều ngày cường công, đã làm cho quân sĩ run sợ, nếu chúng ta tránh lui nữa, chỉ sợ sẽ lưu lại trong lòng toàn quân binh lính ấn tượng Tần Húc Phi là không thể chiến thắng, về sau muốn chém giết người này nữa, càng là ngàn nan vạn nan.”
Hứa Phong Trọng định trả lời, lại thấy sự hỗn loạn của tiền trận đã là một sóng tiếp một sóng, khó có thể ngăn chặn, cau mày phất tay. Bốn năm tướng lĩnh, lớn tiếng hô quát lĩnh nhân mã bản bộ tiến lên tiếp viện.
Hứa Phong Trọng thở dài một tiếng: “Phong tướng quân, lần này ba quốc liên thủ, hợp lực mai phục, đều là ngài bôn tẩu nhiều mặt, chu toàn tứ xứ, mới có thể đạt thành, chúng ta cũng thập phần cảm kích bội phục ngài, chỉ là cục diện trước mắt ngài cũng thấy rồi đó, không phải chúng ta không tận lực, thật sự là…” Hắn cắn răng, oán hận nói: “Chủ soái quân ta đã hy sinh, trước trước sau sau cũng có sáu bảy vạn binh sĩ chết vào tay người Tần, có thể làm chúng ta đều làm rồi, Đại Ngô ta tự nhận đã tận lực. Phong tướng quân, ngài dù sao cũng không thể để chúng ta liều hết một chút nguyên khí cuối cùng chứ.”
Phong Trường Thanh thản nhiên nói: “Lần này có thể khiến Tần quân tổn thất nặng nề, quý quân vốn là công đầu, hiện giờ cần nghỉ ngơi chỉnh đốn cũng là nên. Chờ đợt công kích này của Tần quân hơi hoãn, sẽ do Yên quân chúng ta tiếp nhận, phụ trách phòng ngự trận đầu, Hứa soái nghĩ như thế nào?”
Vẻ mặt Hứa Phong Trọng hơi biến: “Lời này quả thật…”
Phong Trường Thanh cười khổ: “Quân ta bởi vì tiến quân quá chậm, cách nhau quá xa, quân lực có thể tham gia trận này không nhiều, nhưng cũng tuyệt không phải hạng người sợ khó tị hiểm. Quý quân đã tận lực chống đỡ năm ngày, cũng nên đến phiên Yên quân chúng ta xung phong.”