[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 253 : Ai là người tốt

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


“Điện hạ, có người… truyền chỉ đến đây.”



Ngữ khí của Kỳ Sĩ Kiệt cực quỷ dị.



“Cái gì?” Tần Húc Phi ngạc nhiên.



Phương Khinh Trần cũng chấn tác *** thần một chút: “Truyền chỉ?”



“Là kinh thành tới, người kia, ý chỉ của người kia…”



Tần Húc Phi quả thực ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Người kia lại sẽ hạ chỉ với y? Cũng đến tình trạng này rồi, người kia lại còn không biết xấu hổ hạ chỉ cho y? Da mặt người này rốt cuộc là sinh thế nào đây?



Phương Khinh Trần cười nhẹ: “Đi thôi đi thôi, đi xem trong thánh chỉ nói gì?”



Tần Húc Phi chú mục nhìn y: “Ngươi…”



“Huynh đệ các ngươi đánh nhau, chẳng liên quan đến ta, Tần quốc tranh chiến, càng chẳng liên quan đến ta. Ta chỉ muốn ngủ an an tĩnh tĩnh. Tần Húc Phi, nếu ngươi còn dám xông vào quấy rầy, ta khó cam đoan Liễu Hằng có mạng có thể an an toàn toàn sống đến già.”



Phương Khinh Trần một tay chống bàn, hơi xiêu vẹo đứng dậy, phất tay với Tần Húc Phi, tự đi đến giường của y.



Tâm tình thật là tốt, khó được Liễu Hằng có thóp đưa lên tay, khó được y rốt cuộc đã tìm ra một chuyện có thể uy hiếp Tần Húc Phi. Về sau, hẳn sẽ không bao giờ cần lo lắng cái tên nhàm chán lại bá đạo này hở ra là cậy thế ép người nữa.



Tần Húc Phi nhìn y không coi ai ra gì mà tự lên giường ngủ, nhất thời thật là dở khóc dở cười.



Phương Khinh Trần từ khi vào Tần doanh đến nay, vô luận họp quyết nghị gì, vĩnh viễn không đến, cũng không đề xuất kiến nghị hoặc kế sách trước mặt mọi người, song trong âm thầm, những chuyện nên làm, an bài nên có, lời nên giao, việc nào chuyện nào không phải đã sớm dùng phương thức của y, âm thầm để Liễu Hằng an bài tốt, không chút để ý mà cho Kỳ Sĩ Kiệt truyền lời đâu?



Luôn không chịu làm công khai, luôn không chịu tỏ rõ thái độ, luôn như là không chút để ý, hoàn toàn không đếm xỉa. Đi giúp người khác chuyện bằng trời, rồi lại đơn giản như chỉ tùy tay hái một đóa hoa vậy.




Mà hắn tuy rằng liên hợp Ngô Vệ hai quân thành công, lại không ngờ Vệ quân vô năng đến nước này, tuy rằng đã đạt thành hiệp nghị với Tần vương, lại không phòng bị được Tần vương ngầm phục đường xoay.



Bên trong cẩm nang Dung Khiêm trước đó cho hắn, khẩn thiết dặn dò nhắc nhở, nếu Sở quốc Phương Khinh Trần xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa lấy thân phận vốn có đưa ra bất cứ cảnh cáo gì với hắn, hắn đều phải thà rằng tin có, hơn nữa một khi Phương Khinh Trần tỏ rõ muốn giúp Tần Húc Phi, thì họ nhất định phải ngừng chiến sự, tận lực lựa chọn nghị hòa.



Bởi vậy sau khi nhận một tên đưa tin kia của Phương Khinh Trần, hắn tức khắc tỉnh ngộ lui binh. May mà phản ứng mau lẹ, bằng không đánh một trận với hai mươi vạn Tần binh kia, Yên quân cực có khả năng sẽ trả cái giá đau đớn.



Thế nhưng, nói đến phải tận tốc nghị hòa lui binh, mãi đến bây giờ, hắn vẫn không đủ sức.



Lúc sinh tử giao phong với quân đội Tần vương, đương nhiên không thể nhìn đến nghị hòa gì, chẳng có chỗ đi nghị. Đợi sau khi trả cái giá không nhẹ, rốt cuộc đánh tan Tần quân, thuận lợi đoạt được lương thảo của phần lớn Tần quân, hắn cũng vẫn không thể đề xuất chuyện đàm hòa.



Trả cái giá như thế, không được đủ lợi ích, Ngô Vệ làm sao có thể lui binh? Họ không lui thì Yên quân làm sao lui. Huống hồ…



Kinh thành vàng bạc mỹ nữ, phòng thủ hư không ở ngay phía trước, có thể thuận thế lập công lao lớn, phát tài to, cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể thuyết phục quân đội của mình bỏ qua.



Mà hiện tại, họ đã ở trong kinh thành này, đã đem bá quan vương tộc Tần quốc tập trung nhốt hết trong hoàng cung, họ đã có đủ lợi thế đàm hòa và nhàn rỗi để cò kè mặc cả, song hắn vẫn không thể đưa ra thỉnh cầu đàm hòa.



Chủ soái Yên quân không hề là hắn, chủ soái Yên quân còn ở phía sau dẫn hơn mười vạn Yên quân, từng chút thong thả nhưng cũng vững vàng, thong dong mà không kích vào đâu được, tiếp tục xâm nhập sâu vào Tần quốc. Hắn chỉ dẫn năm vạn Yên quân này, trang bị gọn nhẹ, đến phối hợp Ngô Vệ hai quốc phục kích Tần Húc Phi mà thôi. Hắn có thể chỉ huy, chẳng qua là quân đội trong tay trước mắt.



Thân là giám quân, hắn có tư cách ảnh hưởng quyết nghị của chủ soái, mà bí chỉ tùy nghi hành sự Yên Lẫm cho, cũng bảo hắn khi tất yếu, có thể mất quyền chủ soái, tự quyết định. Nhưng loại đặc quyền này, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dùng, cũng không thể tự tiện quyết định.



Hắn đã ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức trong tay về nước, đưa ra đề nghị nghị hòa, chờ đợi Yên Lẫm quyết định, mà bản thân thì tận khả năng dùng quyền lực trong tay mình, trong lúc này, tránh xung đột chính diện với quân đội Tần Húc Phi.



Cũng may quân đội Tần Húc Phi không hề nóng lòng khai chiến với họ, đoạt lại kinh thành, mà là thủ trên tuyến Dĩnh Thành, thong dong hợp nhất tán quân các phương, trấn an bách tính loạn ly, ổn định củng cố tất cả lãnh địa dưới sự quản lý phía sau. Bởi vậy, phương diện này, áp lực của hắn cũng không lớn.



Song trong kinh thành này, Phong Trường Thanh lại càng ngày càng như ngồi trên chông. Không cần Tần Húc Phi đến chiến, cứ như bây giờ, trong kinh thành Tần quốc này, Yên quân nán thêm một ngày thì sẽ thêm một phân nguy hiểm bại vong.