[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 254 : Lựa chọn của quân

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Phong Trường Thanh hiện tại lo lắng nhất, là nhánh quân đội hắn dẫn dắt này, sẽ hủy ở Tần.



Lần này xuất binh, vốn với tâm tư của Yên Lẫm, có một phần rất quan trọng, chính là vì luyện binh, vì có thể để tân binh Yên quốc qua sa trường một chuyến, lấy cái giá khá nhỏ mà trưởng thành.



Binh cường, quốc mới có thể an.



Nhưng hiện tại, nhánh quân đội lấy máu tươi của kẻ tử nạn bồi dưỡng nên này, sắp thành cái gì rồi?



Liên quân ba nhà đánh hạ kinh thành, đánh hạ thành trì giàu có nhất Tần quốc này, các tướng lĩnh tầng trên tranh công tranh lao, tranh là ai phá thành đầu tiên, là ai vào cung đầu tiên, Tần vương rốt cuộc tính là tù binh của ai, cũng đã không thể nói rõ. Mà binh sĩ bên dưới, nơi nơi cướp tiền cướp đồ cướp nữ nhân, giữa các bên tự nhiên cũng xung đột không ngừng.



Trước kia Yên quân cho dù đánh vào thành trì, cũng sẽ cướp bóc, nhưng đều tiến hành có tổ chức, không một ai có thể muốn làm gì thì làm. Chỉ cần bách tính không phản kháng, thì không thể giết người, mà kẻ gian *** nữ tử, nhất định quân pháp xử trí. Vốn quy củ của Yên quân vẫn như thế, đám binh sĩ vẫn chưa cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại nhìn quân đội Vệ Ngô hai quốc tùy ý làm càn như thế, dần dần quân tâm cũng phập phồng, có nhiều bất mãn.



Nhìn Vệ quân trắng trợn đốt giết cướp bóc khắp nơi, không từ bất cứ việc xấu nào, nhìn Ngô quân vốn còn coi như chú ý đại cục cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn, sợ ra tay chậm, thứ có thể cướp đều bị Vệ quân cướp đi, do không chịu bị thiệt, cũng bắt đầu cướp bóc tứ xứ, thậm chí cùng Vệ quân đánh đến toác đầu chảy máu, khiến mấy tướng lĩnh cao cấp đàn áp tứ xứ mà hiệu quả không tốt, ánh mắt Yên quân cũng dần dần đỏ lên.



Cùng là rời khỏi quê hương đánh sống đánh chết, dựa vào cái gì người ta nơi nơi phát tài, họ lại chốn chốn bó tay bó chân? Dựa vào cái gì người ta có thể ôm nữ nhân Tần quốc thỏa sức phát tiết, họ lại phải chịu tầng tầng quản thúc?



Sau khi năm vạn Vệ quân khác lông tóc không tổn cũng đến kinh thành, loại bất mãn và oán ngôn này, Phong Trường Thanh đã gần như không đàn áp được.



Năm vạn Vệ quân này, vốn là mai phục trên đường Tần Húc Phi rút lui, đã sớm trở thành cô binh. Nhưng ra ngoài dự liệu của mọi người, họ lại vẫn không bị Tần Húc Phi phái quân vây giết. Họ chỉ điên cuồng đuổi theo liên quân, bỏ chạy về phương hướng kinh thành, mà Tần Húc Phi chỉ phái quân đội theo sau nhàn nhã truy kích, bức nhánh Vệ quân này chỉ dám bỏ chạy không ngừng một khắc, không có thời gian dừng lại họa hại bách tính ven đường mà thôi.




Bệ hạ còn trẻ, khát vọng kiến công lập nghiệp như thế, trước mắt Yên quân không hề bị tổn thất lớn, y thật chịu từ bỏ như vậy?



Dung tướng… Y có thể thuyết phục bệ hạ không.



Tuy nói Dung tướng ở trong lòng bệ hạ địa vị cực cao, chỉ là, bệ hạ rốt cuộc đã là một Hoàng đế thành thục đầy hứa hẹn, lúc trước y đã có thể bất chấp ý kiến của Dung tướng lựa chọn xuất binh, hiện tại chắc gì nhất định nghe theo Dung tướng?



Suy nghĩ do do dự dự như vậy, trong lòng Phong Trường Thanh càng thấp thỏm. Nhớ tới kinh thành, càng cảm thấy vướng bận, mơ hồ nghe nói trong kinh xảy ra đại sự cực nghiêm trọng, đáng tiếc hắn vẫn tác chiến ở Tần quốc, không thể tra biết rõ ràng.



Hắn chỉ có thể cách mỗi hai ba ngày, viết rõ toàn bộ các loại hiện trạng ẩn hoạn trước mắt, lại cho khoái mã đưa đến trong quân hậu phương, lấy bồ câu truyền về kinh thành.



Biết đâu, một loạt tin tức bất lợi này sẽ có chút trợ giúp với việc Dung tướng thuyết phục bệ hạ?



Trong lòng thoáng bất đắc dĩ mà nghĩ, nhưng hắn cũng thật sự không biết, hồi âm của Yên Lẫm rốt cuộc sẽ là gì, trả lời có thể trợ giúp hắn quyết định con đường đi tới kia, lại có thể chạy đến trước khi kinh thành nội loạn bộc phát và Tần Húc Phi phát động công tập chính thức hay không.



Giờ này khắc này, hắn tâm sự trùng trùng, sa sầm mặt, từ từ giục ngựa, băng qua phố dài yên tĩnh trống vắng kia, nhìn nhà nhà đóng chặt cửa, nhìn từng đội Ngô binh và Vệ binh, điên cuồng lỗ mãng dùng chuôi đao gõ ầm ĩ ở các cửa ngõ khắp nơi, ý đồ xông vào, nghe bốn phương tám hướng, rất nhiều nơi truyền đến tiếng kêu gào và than khóc, hắn cắn răng, cố gắng hít sâu, cố gắng nhìn thẳng phía trước, tiếp tục đi tới.



Một đợt vó ngựa dồn dập bỗng nhiên từ xa đến gần, một thớt khoái mã từ ngã rẽ phía trước nghênh thẳng đến trước mặt, Yên tướng trên ngựa, trên mặt có vẻ hưng phấn, thanh âm lại đè cực thấp: “Tướng quân, nhận được thư, từ kinh thành tới!”