[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 267 : Càn khôn điên đảo

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Lâm viên rộng lớn tan hoang, thềm bích ngói ngọc kim sức từng có, đều sớm bị bóc sạch.



Chỉ còn cây khô đá tàn, đám cỏ xác xơ và hồ nước lạnh ngắt, thanh tịch một vùng.



Phương Khinh Trần nổi giận đùng đùng, xông vào Sùng Đức cung, xuôi theo hồi lang lạnh lẽo kia không bao lâu, liền trông thấy Tần Húc Phi, sau đó hơi nhíu mày dừng bước.



Cung đình sau tai kiếp, thê lương cũng thôi, chung quanh còn ném đầy những vò rượu, trước mắt bừa bãi một vùng. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, thứ mùi vốn đã sớm thành quen, lại khiến Phương Khinh Trần nhíu mày.



Người nọ uể oải ngồi bên cạnh hồ nước, lưng dựa một tảng cự thạch cao vút, vẻ mặt vậy mà có một chút chán chường, vài phần mê loạn. Quần áo đầu tóc đều lộn xộn kinh khủng, bên cạnh chất đầy những vò rượu lớn nhỏ, mà bản thân người nọ thì đang ôm một vò rượu uống.



Hết thảy trước mắt, rõ ràng y hẳn chưa từng thấy, nhưng sao lại quen mắt quá vậy?



Phương Khinh Trần đang khát nước, lại cũng chẳng lo được chuyện phát hỏa với Tần Húc Phi trước, rảo bước đi qua, một phen đoạt vò rượu trong tay Tần Húc Phi, giơ cao quá đầu, uống say sưa một chặp, thật là thống khoái.



Tần Húc Phi chẳng biết đã uống bao lâu, lúc này say bảy tám phần, vậy mà trì độn đến mức cả Phương Khinh Trần tiếp cận cũng không lập tức phản ứng lại. Thình lình vò rượu trong tay đã bị cướp mất, y thoạt tiên cả kinh, ngẩng đầu lên, trước mắt lại có đến ba bốn Phương Khinh Trần đang lắc lư mơ mơ hồ hồ.



Tần Húc Phi than một tiếng, cười: “Khinh Trần, trước kia luôn là ta cướp rượu của ngươi, lần này ngươi cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù.”



Phương Khinh Trần hơi ngẩn ra, chậm rãi buông vò rượu, cúi đầu nhìn người đầu tóc quần áo tán loạn, vẻ mặt mê mông này.



Đúng rồi… Nhìn quen mắt… Chẳng qua là bởi vì hết thảy trước kia đều đã phát sinh rất nhiều lần.



Luôn là y ở trong viên nhàm chán uống rượu, luôn là người này không mời tự đến. Luôn là y áo mũ không chỉnh, lễ tiết không thủ, luôn là người này thoải mái đưa tay cướp rượu của y tự mình uống.




Y biết trở thành quân chủ, sẽ mất đi tự do và tùy tính, y biết trở thành quân chủ, nhất định từng bước càng đi càng xa huynh đệ đồng chí. Cho nên tên ngu xuẩn này hữu ý vô ý vẫn để mình cách vị trí này càng ngày càng xa.



Thế nhưng âm sai dương thác, y rốt cuộc vẫn đi đến một bước này. Trong mắt người khác, y là may mắn vô song, y là người thắng lớn nhất, thế nhưng bản thân y thì sao?



Ngần ấy năm, vòng một vòng lớn như vậy, chịu bao nhiêu khổ, liên lụy bao nhiêu người. Cuối cùng, những chuyện y không muốn làm này, người y không muốn trở thành này, y rốt cuộc vẫn tránh không thoát.



Nhìn ánh mắt trầm ngưng của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi cười nhẹ, hơi lảo đảo bước lại gần y một bước: “Phương Khinh Trần, đánh một trận đi?”



Phương Khinh Trần ngẩn ra, tuy nói y muốn tẩn Tần Húc Phi một trận, nhưng người này không đến mức uống say rồi còn chủ động tích cực như vậy chứ.



“Ta hiện tại toàn lực ra tay, còn có thể xem như sàn sàn với ngươi, chỉ sợ chờ ta tương lai làm Hoàng đế vài năm rồi, sẽ chẳng còn nhuệ khí tranh phong với ngươi nữa.”



Phi, sàn sàn cái gì, ngươi hiện tại cũng chẳng phải đối thủ của ta. Phương Khinh Trần nhìn y hằm hằm, có một loại kích động muốn một cước trực tiếp đá y rơi xuống hồ.



“Đánh thì đánh! Bất quá trước khi đánh ngươi phải tỉnh rượu đã, để tránh ngày mai nói ta ức hiếp ngươi.”



Phương Khinh Trần không đá một cước, mà là một tay kéo Tần Húc Phi đến, sau đó rung tay chuẩn bị ném xuống nước. Tần Húc Phi trái lại rất thuận theo, vừa kéo là qua, chỉ là lúc bị kéo qua, thuận tiện liền mở miệng.



Phương Khinh Trần biết không tốt, tay chợt buông, vai chợt động, muốn lách qua bên. Thế nhưng Tần Húc Phi lúc này lại dựa thế thò tay, trực tiếp đặt lên vai y, chẳng biết là uống say hay là cố ý manh tâm, cả người cơ hồ thi thiên cân trụy đè hết sức nặng lên vai y, khiến động tác của y bị kéo chậm một chút.



Chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt này, Tần Húc Phi đã oạc một tiếng, ói đầy một thân Phương Khinh Trần.