[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 268 : Một ngữ kinh thiên

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Phương Khinh Trần bị Tần Húc Phi ói hôi rình một thân, thật sự giận tím mặt, trực tiếp nhấc chân đá một cước. Đáng tiếc, Tần Húc Phi không phải người khác, y mặc dù uống say, võ công thân thủ lại không kém chút nào.



Thân y vốn đã hơi cao to hơn Phương Khinh Trần, lúc này người say hai tay gác vai Phương Khinh Trần, người cũng đè xuống, hạ bàn lại đứng cực ổn, bị một cước chỉ thoáng lắc lư, khẽ kêu một tiếng nhưng một không lui hai không tránh ba không ngã, ánh mắt rõ ràng là mê mông, lại sáng lạ thường mà nhìn Phương Khinh Trần: “Khinh Trần, ngươi đến rồi, thật tốt!”



Tốt? Tốt cái rắm!



Phương Khinh Trần sắp tức điên. Bị người ói đầy một thân, còn để người ta túm chết không thoát thân nổi. Muốn ném văng tên này, thoáng chốc ném vẫn không đi, thiệt thòi này, thật là lớn lắm rồi!



“Ta khó chịu lắm, Khinh Trần. Nhưng mà ta không thể nói với bất cứ ai, ngay cả A Hằng ta cũng không dám nói. Họ đã làm nhiều như vậy vì ta, chẳng dễ dàng gì mới cho ta đi đến một bước này, ta không cao hứng, không cảm kích, ngược lại ngày ngày sầu muộn, bảo họ làm sao tự xử. Nhưng mà, Khinh Trần, ta thật sự rất khó chịu. Mỗi một ngày, mỗi một ngày, ta đều nghe thấy những thanh âm đó. Đại ca từng nơi chốn bức ta hại ta, nhưng mà lúc ta còn rất nhỏ, y đối đãi ta cực tốt. Y là huynh trưởng, luôn che chở đám đệ đệ chúng ta, dẫn chúng ta leo cây chui hốc, chúng ta phạm lỗi, y liền ra mặt thay, gánh tội thay chúng ta. Đám chất nhi của ta, cuối cùng vẫn kêu khóc cầu ta. Lúc chúng còn nhỏ, ta đều từng ôm chúng, cũng như đại ca năm đó đối đãi ta, dẫn chúng đi chơi khắp nơi, chúng gây họa, ta cầu tình thay… Rồi cả những hài tử đó, nhỏ như vậy, nhỏ như vậy, chưa biết gì hết, nhỏ nhất mới có năm tuổi…”



Phương Khinh Trần rốt cuộc hơi nhướng mày.



Năm tuổi? Theo y biết, hoàng tôn nhỏ nhất của Tần vương, hình như một tuổi mà… Hừ hừ, hừ hừ, tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm. Tên đần này, khẳng định lại lén lút làm chút việc ngốc rồi.



“Khinh Trần, đêm hôm đó, đại ca một mực trừng ta, mắt đỏ như máu. Y một mực cười, y nói ta giả thanh cao, giả nhân giả nghĩa. Y cười, y nói, rồi có một ngày, ta sẽ giống y. Bởi vì vị trí kia có loại ma lực đó, có thể biến người thành quỷ. Rồi có một ngày, ta sẽ biến thành y. Khinh Trần…”



Đầu y tựa lên vai Phương Khinh Trần, mùi rượu trong miệng phun lên tai Phương Khinh Trần: “Khinh Trần, ta đã thay đổi. Tương lai… Ta không biết mình sẽ còn thay đổi bao nhiêu… Nếu có một ngày, ta cảm thấy quyền lực uy vọng của A Hằng quá lớn, ta sẽ làm thế nào? Nếu có một ngày, ta cảm thấy những đồng bào ngày trước đó, quá thích kể công lao quá khứ, quá thích ra vẻ già dặn, hơn nữa trên tay họ lại đều nắm quân đội, ta lại sẽ làm gì? Khinh Trần, nếu có một ngày, ta nhìn những tông tộc thân nhân khác chẳng dễ dàng gì mới sống sót sau kiếp kia không vừa mắt… Vị trí kia, khiến ca ca hồi nhỏ chịu làm ngựa cho ta cưỡi, biến thành thà rằng hủy gia diệt quốc cũng phải giết chết ta, thế thì cuối cùng, ta rốt cuộc sẽ biến thành gì đây…”



Là mùi rượu, hay do hơi thở nóng rực, làm Phương Khinh Trần khô nóng mà phiền muộn, y một tay chế uyển mạch Tần Húc Phi, một tay đẩy ra ném đi, cuối cùng ném văng tên này!



Ngươi thích biến thành cái gì thì đi mà biến thành cái đó, liên quan ta cái rắm?




Y như cười mà không, như say mà không, nhìn Phương Khinh Trần, đưa tay chỉ chỉ tay Phương Khinh Trần đang hung tợn chụp chỗ yếu hại của mình kia.



Ta hiện tại cả thở cũng không được, còn làm sao ra tiếng mà đáp ngươi?



Dưới ánh trăng, sắc mặt Phương Khinh Trần vẫn trắng như sương tuyết.



Lạnh lùng nhìn y, rốt cuộc buông lỏng lực ngón tay từng chút.



Tần Húc Phi lại chỉ ngơ ngẩn nhìn nét mặt Phương Khinh Trần.



Loại trắng bệch không bình thường, không khỏe mạnh như vậy, tuyệt không phải chỉ bởi giật mình phẫn nộ. Người này, khi bốc đồng hủy diệt người khác, cũng đồng thời không chút lưu tình hủy hoại thân thể mình.



Trong gió đêm, thanh âm của y rốt cuộc đã có phiền muộn: “Khinh Trần, ngươi là bằng hữu của ta, ngươi là người ta cực kính trọng, cực quan tâm. Ta đã có tâm tư này, về chuyện của ngươi, tự nhiên đều sẽ nhìn trong mắt, ghi trong lòng. Chuyện từng phát sinh, tất nhiên sẽ lưu lại ấn ký trên người trong lòng ngươi, năm rộng tháng dài, ngươi làm sao có thể vĩnh viễn không lộ sơ hở, không lưu dấu vết.”



Tiếng thở dài của Tần Húc Phi, cơ hồ nhỏ không thể nghe: “Khinh Trần, cho dù ngươi mạnh hơn, chung quy không phải đúc từ sắt từ đồng. Ngươi cũng phải yếu ớt, phải thất ý, ngươi cũng phải như ta, có thời điểm nhịn không được uống tràn để tiêu sầu. Những việc này, chỉ cần là có tâm với ngươi, thì làm sao có thể hoàn hoàn toàn toàn vô tri vô giác?”



Mấy đời lịch khắp, những người thân cận nhất chí ái nhất bên cạnh y đó, vậy mà chưa bao giờ dò biết sự thật. Rốt cuộc là trong bảy trăm năm mờ mịt này y chưa bao giờ có một lần yếu ớt, nửa lần mất khống chế, hay là… hay là…



Hay là kỳ thật, họ đều chưa từng dụng tâm.