[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 287 : Làm sao làm sao

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


“Rốt cuộc là chuyện gì.” Yên Lẫm vừa hỏi vừa ngồi xuống.



“Sở quốc Trấn Quốc hầu, Phương Khinh Trần, không biết vì mục đích gì, bí mật đến kinh thành chúng ta. Hơn nữa người này dường như giao tình cực tốt với Phong công tử…”



Phong Trường Thanh chân mày nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng.



Yên Lẫm đau đầu, đây đây… đây quả thật xem như một đại sự, cũng quả thật đáng để mấy trọng thần này lập tức vào cung báo tin, chỉ là…



Y ho một tiếng, miễn cưỡng bảo trì thần sắc không biến, hỏi: “Việc này… Các ngươi làm sao mà biết?”



Phong Trường Thanh vội vàng giải thích, bởi vì Yên quân mới khải hoàn mà về không lâu, cho nên mấy trọng tướng trong quân ngày đó, khó được đều còn ở lại trong kinh. Mọi người đều là giao tình núi đao rừng kiếm cùng nhau chém giết ra, hơn nữa nghĩ đến mọi người sẽ rất nhanh chóng phải trời nam đất bắc, chia thủ biên cảnh, tất nhiên là hơi không muốn, khó tránh phải nhân lúc mọi người còn cùng nơi mà ra ngoài tụ tập, ăn uống tiệc tùng, cơm no rượu say một phen.



Nhàn Vân lâu hôm nay họ tụ hội, vị trí ở ngay con đường vừa vặn thông đến hoàng cung tất qua, rượu thịt lại ngon. Lúc một đám người đang ở trong một gian nhã trên lầu nói cười uống rượu, tùy ý dựa trước song, nhìn cảnh tượng phố xá phồn hoa dưới lầu, Phong Trường Thanh lại đột nhiên cảm thấy một loại khí lạnh lẽo đập vào mặt, trong lòng cả kinh. Loại sát khí này, rõ ràng chính là loại sát khí đó, lúc trước khi mình ở trên chiến trường bị Phương Khinh Trần một tên bắn rơi xuống ngựa từng cảm giác được. Cho nên hắn lập tức cúi người tìm kiếm trên đường, nháy mắt trông thấy bóng lưng Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết sóng vai rẽ qua góc đường, thuần bằng loại khí thế cường đại của cao thủ này, đã nhận ra Phương Khinh Trần.



Đã phát hiện nhân vật như Phương Khinh Trần xuất hiện ở Yên quốc, hơn nữa lại có quan hệ với Phong Kính Tiết có thể trực tiếp ra vào hoàng cung, hắn làm sao còn dám chậm trễ, vội vàng kêu mấy vị trọng tướng trong quân kia cùng nhau vào cung báo tin cho Yên Lẫm.



Yên Lẫm nhíu mày, hơi kỳ quái. Tuy nói mấy vị trọng tướng trong quân này đều từng gặp Phương Khinh Trần, nhưng bộ dáng Phương Khinh Trần hôm nay, rõ ràng là phong trần lấm lem. Nếu không đến gần, mặt mũi cũng chẳng dễ nhận lắm, quần áo càng bất đồng với bạch y chói mắt nổi danh bình thường, trên đường phố biển người như nước đó, Phong Trường Thanh chỉ nhìn thoáng qua, thì làm sao nhận ra được.


Trong Thanh Hoa cung, hưởng dụng tắm rửa cấp bậc Hoàng đế. Thuận tiện lấy quần áo của Phong Kính Tiết mà thay. Sự mỏi mệt vất vả do chạy gấp mấy ngày qua đã đi quá nửa. Nhẹ nhàng khoan khoái cao cao hứng hứng qua đây ngồi xuống, thấy Phong Kính Tiết đang mỉm cười uống rượu, Tiểu Dung tốt tính sắc mặt lại âm trầm, trong lòng buồn cười, tự cầm bầu rượu định rót đầy cho mình, nhưng không ngờ tay vừa đưa ra, đã bị Phong Kính Tiết túm lấy cánh tay: “Ngươi cũng không được uống rượu.”



Phương Khinh Trần ngạc nhiên: “Sao lại quản cả lên đầu ta rồi?”



“Ngươi không nên bị quản sao?” Phong Kính Tiết hung hãn trừng y một cái, ngón tay dời xuống phía dưới, từ cánh tay Phương Khinh Trần dời đến uyển mạch, chợt vận lực mạnh.



Phương Khinh Trần kêu lên một tiếng, nửa người bủn rủn, tay cũng vô lực buông lên bàn, mắng: “Ê, ngươi là đại phu hay là sát thủ đó?”



“Với loại người không nghe lời như ngươi, cũng chỉ có thể dùng biện pháp này.” Phong Kính Tiết cười bác bỏ một câu, liền ngưng thần thăm dò mạch tượng của y.



Phương Khinh Trần tuy rằng lười trị thương, nhưng hiện tại bị Phong Kính Tiết chộp trong tay, giãy giụa không thoát, chỉ đành hậm hực mặc y, bản thân tự dùng tay kia, miễn cưỡng cầm đũa gắp rau ăn.



Phong Kính Tiết chẩn mạch nãy giờ không nói gì, Phương Khinh Trần chẳng thèm để ý, Dung Khiêm lại hơi bất an, hỏi khe khẽ: “Thế nào?”



Phong Kính Tiết lắc đầu, buông tay đứng lên, chợt khom lưng, nhanh chóng xé vạt áo trước ngực Phương Khinh Trần, nhìn vết thương trước ngực y.



Phương Khinh Trần nhíu mày lẩm bẩm: “Mặc dù ta cũng là nam nhân, nhưng trước khi ngươi cởi đồ ta, có phải cũng nên hô một tiếng trước?”