[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 288 : Đóng cửa tán gẫu

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Phương Khinh Trần nhíu mày lẩm bẩm: “Mặc dù ta cũng là nam nhân, nhưng trước khi ngươi cởi đồ ta, có phải cũng nên hô một tiếng trước?”



Phong Kính Tiết khẽ mắng một tiếng: “Câm miệng.”



Dung Khiêm ở bên cười nói: “Khinh Trần, ngươi hiện tại chính là thương binh bệnh binh, nhất thiết đừng đối nghịch với đại phu, cẩn thận bị thiệt.”



Phương Khinh Trần liếc y, kiềm chế không nói gì.



Phong Kính Tiết chậm rãi buông tay, mặt âm trầm ngồi xuống.



Phương Khinh Trần chỉnh lại xiêm y, cười nói: “Thế nào, thiên hạ đệ nhất thần y?”



Phong Kính Tiết căm hận trừng y: “Ẩn hoạn kiếm thương lưu lại, toàn trong kinh mạch, ngoại thương lại sớm đã khỏi, ta ngược lại không có chỗ nào để ra tay, chỉ có thể giúp ngươi điều dưỡng. Độc dược mạn tính ngươi dùng trường kỳ, thương tổn với thân thể sớm nguy kịch, bản thân ngươi lại vẫn không chịu nghiêm túc bức độc, còn không chịu lập tức đến tìm ta sau khi rời Sở quốc, hiện tại muốn chữa, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng như vậy.”



Phương Khinh Trần nhún vai: “Nói cách khác, lang trung vô năng ngươi không có biện pháp.”



Phong Kính Tiết tức giận nói: “Ngươi ở lại đây, ta mỗi ngày thi châm thanh độc cho ngươi, theo phương của ta tắm nước thuốc, nửa tháng sau, độc trên người ngươi có thể sạch hết.”



“Nửa tháng? Nửa tháng sau cái mạng nhỏ của Địch Cửu sớm mất tiêu rồi.” Phương Khinh Trần bật cười: “Ngươi không cho rằng thủ hạ của Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần có thể có bổn sự ngăn chặn Địch Cửu mãi đến khi thương của ta khỏi chứ?”



“Thế ta sẽ điều chế thuốc cho ngươi! Nơi này là hoàng cung, muốn thuốc gì không có. Trong thời gian một hai ngày ta sẽ có thể điều chế ra, vo thành viên, ngươi mang theo trên người, chiếu phương thuốc của ta dùng mỗi ngày, không đến nửa năm cũng có thể trừ hết độc.”



Lúc này Phương Khinh Trần không nói gì, Dung Khiêm đã cười khổ nhíu mày trước. Trông chờ Phương Khinh Trần ngoan ngoãn mang trên người thuốc cho nửa năm, mỗi ngày đúng hạn đúng lượng dùng đàng hoàng, khả năng này thật sự là…
Lạc Xương hiện tại chỉ còn lại một vị thân nhân Tần Húc Phi, nhưng vị thân nhân này, trên tay lại nhuộm đầy máu. Hiện tại nàng một mình cô độc ở lại dị quốc, giãy giụa cầu sinh, không có quốc gia để dựa vào, không có thân nhân để làm chủ cho nàng. Vốn nếu phu thê hòa thuận, nàng sẽ có cơ hội, chậm rãi khe nhỏ sông dài cùng Yên Lẫm phát triển ra tình yêu phu thê, loại tình cảm này, với cô nữ trên tình cảm đã chẳng còn lại gì như nàng mà nói, sẽ quý giá cỡ nào.



Song Yên quốc công Tần, phá tan hết thảy tốt đẹp. Hai người tuy rằng vẫn quan tâm để ý đối phương, nhưng Phong Kính Tiết cũng cảm giác ra được, giữa hai người, chung quy có một loại cảm giác xa xôi dường như đã bị cắt đứt. Hiện giờ, lại có thảm họa diệt môn của vương thất Tần quốc…



Đôi phu thê này, còn có thể bước thêm một bước về phía trước hay không. Hay là… Họ vĩnh viễn đều sẽ là… hai người cùng ở dưới một mái hiên.



Phong Kính Tiết không biết.



Nghe Phong Kính Tiết lời lẽ thương cảm, Phương Khinh Trần lại không để ý lắm: “Vậy thì có gì không tốt? Phu phụ hoàng gia không thể như phu thê dân gian, tình yêu quá nồng thắm lại thành tai họa, lấy tình thân gắn bó, tín nhiệm quan tâm, tôn trọng như khách, với mọi người mà nói, biết đâu ngược lại là tốt nhất.”



Phương Khinh Trần không có giao tình với Lạc Xương, bản thân lại từng mấy lần trải tình ái hoàng gia, với chuyện thế này vốn nhìn thấu triệt hơn, ngữ khí cũng rất lạnh nhạt bình thản.



“Huống chi, so với những…”



Y đột nhiên không chịu nói tiếp nữa, quay đầu hỏi Dung Khiêm: “Đang nói đồ đệ và vợ đồ đệ ngươi đó, có ý kiến gì?”



Dung Khiêm không nói không rằng, hoàn toàn chẳng có phản ứng.



“Tiểu Dung…” Phương Khinh Trần gọi một tiếng không thấy đáp, còn định cao giọng gọi thêm hai câu, Phong Kính Tiết xua tay: “Không sao, bệnh cũ thôi. Vừa nhắc chuyện về Tiểu Lâu với y là đầu người này sẽ xoắn lại, mặc kệ y đi.”



“Ha ha, quả nhiên vẫn không nỡ kìa!” Phương Khinh Trần cười to, “Tiểu Dung, bằng dáng vẻ này của ngươi, còn dám hỏi ta bỏ xuống được không?”