[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 289 : Được mất lòng ta
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
Dung Khiêm nhất phái trầm tĩnh. Cười nhạo của Phương Khinh Trần, bất đắc dĩ của Phong Kính Tiết, hết thảy đối thoại của hai người trước đó, kỳ thật y đều nghe rất rõ ràng, trong lòng cũng rất minh bạch, chỉ là tâm tình mênh mang, đột nhiên lười để ý, lười mở miệng.
Chung quy phải đi sao?
Trước là đại quân khải hoàn, sự vụ bận rộn, sau là hoàng hậu sinh, trong cung rối loạn, lễ đội mũ của Yên Lẫm vốn đã nói, liền một kéo hai kéo.
Là thật sự bận quá, hay Yên Lẫm kỳ thật đang không tự giác làm cho hết thảy có vẻ quá bận rộn.
Mà y, cũng góp vào, cùng nhau cao hứng vì đại thắng, cùng nhau khẩn trương vì Lạc Xương, cùng nhau vui mừng vì hài tử, lại chưa từng hỏi một câu, lễ đội mũ của ngươi, chuẩn bị an bài lúc nào?
Người không nỡ là ai, người không bỏ xuống được là ai?
Kỳ thật, y thật sự không quá để bụng chuyện đau thương trên người, trước kia không phải chưa từng trải qua, khổ nạn nếm nhiều, mất cảm giác, rồi cũng thôi.
Dù sao xe lăn này rất tiện, không mất sức đã có thể điều khiển, dù sao hiện tại cố gắng một chút, đứng lên, còn có thể đi mười mấy hai mươi bước kia, theo Kính Tiết nói, tĩnh dưỡng tốt hơn, tình trạng thân thể còn có thể tốt hơn một chút.
Kỳ thật, thế này… đối với y, cũng là đủ rồi.
Y lại không cần đi đấu võ so kỹ với người khác, y cũng chẳng cần tranh thủ thời gian, dốc sức, mỗi ngày an an nhàn nhàn, để người khác hầu hạ, lại có gì không tốt?
Cho dù là tứ chi xương cốt trong thân thể kia không lúc nào không ẩn ẩn đau đớn, bởi vì đã quen, cũng dần dần chẳng để tâm, nói cười tự nhiên như cũ. Chỉ là, y bỏ xuống được, Yên Lẫm, Thanh Cô, tất cả những người bảo vệ y, có thể bỏ xuống được không?
“Ta có thể làm, cũng chỉ như thế mà thôi.” Phong Kính Tiết bất đắc dĩ nói: “Tiểu Dung, bản thân ngươi vốn không để tâm nỗi khổ thân thể, cần gì phải chú ý quá mức vì người khác. Chuyện A Hán, mọi người đều đang nghĩ cách, may ra thật sự có thể tìm được biện pháp có thể đánh thức A Hán mà lại không để A Hán bị thương. Nếu ta có thể kéo dài tuổi thọ của y mấy năm, biết đâu sinh thời, cuối cùng vẫn có cơ hội tận mắt thấy A Hán tỉnh dậy.”
“A Hán tỉnh dậy, lại nhìn y đi chết?” Phương Khinh Trần cười khẩy một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “Sớm cũng là chết, muộn cũng là chết. Đã như vậy, ta còn đuổi nhanh đuổi chậm đến làm gì? Vất vả như thế, làm sao cứu được người nào, lại làm sao giải thoát được ai?”
Phong Kính Tiết liếc y một cái: “Ngươi không đi, vừa hay, ở lại ngâm thuốc với ta.”
Dung Khiêm cũng biết Phương Khinh Trần chẳng qua mạnh miệng thôi, tự nhiên không chịu cùng Phong Kính Tiết ép y, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thôi đi đi. Địch Cửu đã vì A Hán mà làm đến bước này, cũng nên đủ rồi. Bất kể tương lai như thế nào, có thể cứu thì cứu, có thể cho y sống lâu một ngày thì hay một ngày, chuyện tương lai, ai có thể nói chuẩn được đây. Chỉ cần người còn sống, luôn còn hy vọng.”
Nhìn Phong Kính Tiết dáng vẻ ngươi không đi đại phu ta đây có cả đống thủ đoạn đối phó bệnh nhân không nghe lời, toàn thân Phương Khinh Trần đều thấy phát hoảng. Dung Khiêm đã bắc cho y lối thoát tốt như vậy, nào còn có đạo lý không xuống: “Đi thì đi, dù sao ta cũng chẳng còn chuyện gì khác để làm.”
Lời này buột miệng mà đáp, y tiện tay rót rượu cho mình, một ngụm uống cạn.
Phong Kính Tiết mấp máy môi, nhưng không ngăn cản nữa, chỉ quay đầu đưa mắt trao đổi với Dung Khiêm.
Đã không còn việc gì để làm? Hồ ly này…
Chỉ một nháy mắt cực ngắn, vẻ mặt hai người đều lộ ra chút ảm đạm, lại đều lập tức thu mất.
Phương Khinh Trần lại không để ý nỗi lòng hai người phập phồng, một tay uể oải xách bầu rót rượu cho mình, một tay cầm đũa hạ như bay, miệng ngậm đồ ăn, vậy mà vẫn có thể đặt câu hỏi rõ ràng: “Thế nào? Nói thử xem, gần đây các ngươi sống ra sao?”