[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 28 : Một sai hai sai

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Đời thứ hai, y vì nàng thu hết phong mang. Dùng tên Phương Khinh Trần, y ở lại bên cạnh nàng.



Trước hoa dưới trăng, hai tâm gắn bó. Nàng và y phù hợp đến thiên y vô phùng.



Đời đầu tiên, nàng ấy quá nhỏ, y cũng quá nhỏ, y còn không thể không làm vệ sĩ, làm sư phụ, làm ca ca, sự thân mật giữa hai người, lẫn lộn quá nhiều, sớm chẳng thể nói rõ là tình thân hay là tình yêu giữa phu thê.



Đời này, y mới lần đầu tiên hiểu được, nhiệt luyến tình nồng thuần túy giữa nam nữ đó phải khiến người say mê như thế nào. Mỗi một câu, mỗi một ánh mắt, đều làm hai người khoái lạc đến mức phảng phất đang bay trên mây. Hạnh phúc của một người trở thành của hai người, đau khổ của một người hai người chia sẻ là có thể giảm một nửa.



Tình yêu, thì ra là thứ tốt đẹp như thế.



Bởi vì yêu, liền muốn nàng được tốt. Sự khó xử của y, sẽ không để nàng nhìn thấy. Sự căm thù của trọng thần trong triều, khó dễ của thái hậu trong cung, đám nam nhân thị sủng có tâm âm thầm tính kế, với y, chẳng qua là mây là sương, phất tay liền tiêu tan sạch. Cho dù nàng bận quốc sự, tuần tra tứ phương, hai người xa cách lâu dài, y cũng có thể tự vui vẻ, thong thả sống yên. Từng lần minh đao ám tiễn, từng hồi mưu hại trong tối đó, y coi như điều hòa cuộc sống, nhẹ nhàng tiện tay hóa giải rất nhiều, bất quá đổi nụ cười thong dong của y.



Vây trong cung cấm trùng trùng, có tài trị quốc, khả năng lý chính, cố đè xuống không thi triển, không muốn một ngày kia sẽ làm khó nàng. Cho dù rõ ràng phát giác sai thất của nàng, cũng luôn phải cắn răng nhẫn nại không chỉ ra, chỉ có thể hao hết tâm tư, cố gắng lấy phương pháp khéo léo mà không rơi dấu vết, im lặng đánh thức nàng, để nàng tự cho là thoáng động linh cơ, đột nhiên kinh ngộ.



Nàng luôn nói: “Khinh Trần, chàng thật là phúc *** của ta. Có chàng, nan đề bằng trời ta cũng luôn có thể bằng không bay tới rất nhiều linh hoạt cơ biến, được đạo giải quyết.”



Thế là y mỉm cười, nhìn vẻ mặt nàng khoái hoạt thoải mái, y cũng cảm thấy khoái hoạt. Vừa phải trợ nàng giúp nàng, lại phải giấu hết thiên hạ, thậm chí ngay cả nàng cũng không thể phát hiện. Tâm lực phải tốn, gấp chục lần lúc trước làm Tương vương có thể trực tiếp lý chính.



Nhưng mà, nàng đáng. Nàng và y tâm ý như thế, nàng đáng.



Năm qua năm, nàng và y ân sâu ái đậm. Nàng thi chính thanh minh, trị quốc không thất, người người đều nói nàng là một đời minh quân, triều đình bá quan kính ngưỡng, dân gian muôn người cảm niệm.



Nàng thân trên đế vị, hào quang vạn trượng, y chỉ ở trong cung cấm, ảm đạm vô quang. Y chẳng qua là nam tử cơ duyên xảo hợp, được thánh quyến, một bước lên trời kia. Y không bởi vì xuất thân hèn mọn mà chủ động chối từ hậu vị, cũng không bởi vì hậu cung trống rỗng mà chủ động nạp sủng cho thê chủ, thật sự khó mà nói là hiền lương.



Trong thâm cung, y không có bằng hữu, trên triều đường, y không có đồng bạn. Nàng chưa bao giờ biết, trong hào quang công tích của nàng, có bao nhiêu tâm lực *** thần của y. Nàng trước nay không nhìn thấy, khi nàng quay lưng, có bao nhiêu đao kiếm im tiếng đâm tới y…



Đã trải qua một đời, y cư nhiên vẫn ngây thơ như thế. Y không muốn để nàng nhìn thấy, nàng lại cũng luôn luôn chưa từng nhìn thấy. Y chỉ vui vẻ vì nàng không cần bởi thế mà phiền não, lại không cảm thấy điều này có gì không đúng.




Y trước nay coi thường việc mượn rượu tiêu sầu, hôm nay chẳng qua là quá cao hứng. Nỗi lòng y vẫn thanh minh như gương. Tửu lượng của y, vẫn còn xa mới đến cực hạn.



Bên cạnh đã có người khuyên.



“Phương hầu, ngài uống nhiều quá rồi, nghỉ một lúc đi!”



Y lười nghe.



Cuối cùng không đến mức say thật sự, đã loạn nỗi lòng, loạn cử động. Vậy đêm nay cứ tận tình một phen, lại có gì không thể.



“Mọi người đừng chỉ lo uống, chúng ta ra ngoài xem kịch náo nhiệt. May được Lăng Vân dụng tâm, trong loạn thế như vậy, còn có thể tìm đến ngần ấy gánh hát để trợ hứng, không dễ dàng đâu! Chúng ta làm sao có thể bỏ qua!” Y cười lớn dẫn đầu đi ra.



Đời thứ ba, y ở bên cạnh Yên Ly, kỳ thật đã là thân mệt thần mỏi. Khi đó, Yên Ly không phải Hoàng đế, y cũng không thể xác định tên đó liệu có trở thành Hoàng đế không. Y chỉ là mệt rồi.



Tình yêu nam nữ, lộn xộn buồn cười quá mức. Tình yêu của y chỉ có thể duy nhất, nhưng duy nhất của nhà đế vương, y đã không biết nên làm sao đi cầu lấy. Lại tình nguyện chỉ vì nam nhi nghĩa khí kia, cùng gánh cùng làm một lần này, có lẽ, như vậy thì lòng dạ sẽ cởi mở. Có lẽ như vậy, y sẽ không có quá nhiều tư tâm tư ý tùy hứng cuồng vi.



Mọi người đều cho rằng y là bị Trương Mẫn Hân nói động, muốn thử tình yêu giữa nam nhân, nhưng không ai biết đời đó y kỳ thật đã sợ tình yêu, y muốn chẳng qua là một cái nghĩa.



Sau đời thứ hai, y ở Tiểu Lâu nghỉ ngơi gần hai trăm năm. Trở lại nhân gian, lại vẫn chẳng tìm về được nhuệ khí và phong mang của đời thứ nhất khi mới vào nhân gian.



Hai trăm năm, y lại vẫn quá mệt quá mỏi, y đã không thể đi yêu nữa.



Trong tất cả truyền thuyết, tình yêu đều là ích kỷ, cho nên tự có phiền não vô cùng. Mà tình bạn là vô tư, cho nên ấm áp tự tại mà không có áp lực. Không thể yêu một đế vương, vậy thì, y chung quy vẫn có thể thử cùng một đế vương làm tri kỷ làm bằng hữu?



Đời thứ ba, y chỉ muốn từ bỏ cái gọi là tình yêu ích kỷ kia, dứt bỏ cái gọi là luận văn nhàm chán, tùy hứng mà sống một lần như một học sinh hư tiêu chuẩn! Không sở dục, không sở cầu! Chỉ mong có người đồng hành, chỉ muốn có người sóng vai!