[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 29 : Ba rồi lại bốn

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Đời thứ ba, y cùng hắn thân nhau giữa thảo mãng.



Thiếu niên hàn vi, tất nhiên khiến người xem thường. Người nọ căn bản không quan tâm người khác mắng mình, nhưng chỉ cần người ngoài nói Phương Khinh Trần một tiếng không phải, hắn sẽ xông lên, liều một trận ngươi chết ta sống.



Giữa loạn thế, hai người sóng vai. Tay trắng dựng cơ đồ, quyền đấm cước đá ra một khoảng giang sơn. Phải lấy thân bình dân, lập vĩ nghiệp kinh thế kia, trong đó đã trải qua bao nhiêu gian truân khổ nạn, Phương Khinh Trần lười đi nhớ lại.



Nhưng không quên được cái đêm trong sa mạc đó, một trời sao sáng. Y và hắn hai tiểu tốt không thu hút trong loạn thế này, trăn trở ba ngàn dặm, lực chiến hơn mười trận, cuối cùng vây khốn trong sa mạc tử địa kia, không biết đi đâu mới có thể tìm được nguồn nước. Dưới ánh sao, họ ngồi cùng một chỗ, im lặng chia đều một bầu nước cuối cùng. Người nọ cười nói: “Khinh Trần, bất kể là một bầu nước này, hay là cả thiên hạ tương lai, tóm lại là ngươi chia ta một nửa, ta chia ngươi một nửa.”



Cũng không quên được ngày ấy, ánh dương xán lạn, y cùng hắn sóng vai xông khỏi trùng vây, một thân đau thương, một đường đào vong. Lại vẫn hò hét cùng ngựa, cười dài làm ca. Ngựa mệt mà ngã, kế đó phải đi bộ. Hai người đều thương nặng khó đi, may mà có thể đỡ nhau. Dắt tay đỡ vai, vừa đi còn vừa phải tranh chấp ai giết địch nhiều hơn.



Trong khốn cảnh như vậy, hắn còn đem bảo kiếm duy nhất gán đi, chỉ vì đổi lấy ba vò rượu ngon.



Ở cùng hắn, mới hiểu được niên thiếu hào tình tiêu sái dâng trào là gì. Khi một thân đau đớn cười uống rượu, rượu ngon trút xuống như thác, quên khuấy những bi hoan ly hợp mà nhân gian không thiếu được.



Kỳ quái sao? Người mỏi mệt, lòng mỏi mệt như y mà cũng bị cảm nhiễm ra *** thần phấn chấn và tình cảm mãnh liệt? Bắt đầu từ khi nào, lại ngu xuẩn tự mình đâm đầu vào!



Yên Ly…



Còn nhớ năm ấy sa trường quyết chiến, y vì cứu hắn đã trọng thương gần chết. Hôn mê mấy ngày, khốn khổ giãy giụa, cắn răng lần lượt cự tuyệt Tiểu Lâu kêu gọi, ngoảnh mặt làm ngơ từng tiếng cảnh cáo của giáo sư.



Khi tỉnh lại, chính nghe được anh hùng đã danh khắp thiên hạ kia, ở bên giường mình, khóc hệt như một đứa trẻ: “Khinh Trần, nếu không có ngươi, cho dù được thiên hạ, với ta lại có ích gì!”



Y cười khẽ, vì một câu này của hắn, tâm tình đều giãn ra.



Người nọ nghe tiếng y, kinh hỉ lẫn lộn, nắm tay y luôn miệng gọi: “Khinh Trần! Đừng chết! Đáp ứng ta, đừng chết trước ta!”



Y mỉm cười, dùng thanh âm yếu ớt mà đáp ứng.



Yên Ly, ta không chết. Ngươi đã cần ta, thì ta sẽ không chết. Ngươi nghiệp lớn chưa thành, ta sẽ không chết. Ngươi một mình cô tịch, ta làm sao có thể chết?



Yên Ly, chỉ cần… chỉ cần, ngươi không thay đổi, ta không thay đổi, cho dù phải tranh mệnh với trời, ta cũng nhất định sẽ không chết. Con đường phía trước còn dài, ta phải cùng ngươi đi đến cuối.



Đúng vậy, còn nhớ ngày đó thiên hạ mới định, y và hắn trèo lên đỉnh núi, ngắm ba ngàn dặm sơn hà như tranh, hắn nhẹ nhàng nói: “Khinh Trần, thiên hạ như thế, ta và ngươi, cùng hưởng!”



Lời còn bên tai, lòng đã rời bỏ.



Hai người có bất đồng, không phải là lần đầu tiên. Gốc của y ở một thế giới khác, có đôi khi không khống chế được, sẽ lộ ra một chút không hợp thời. Lần đó vì phương châm thi chính khắc khẩu, lại là lần đầu tiên hai người tranh chấp, hắn không thảo luận, không thương lượng, không cho y cơ hội giải thích.



Hắn tự nhiên mà vậy, dùng thân phận quân vương của mình để cưỡng bức áp chế. Khi gian nan khốn khổ, họ có thể sóng vai đồng hành. Khi thiên hạ trong tay, lại đã không thể dung được có người phân đình sóng vai, ngang hàng mà đứng.



Khoảnh khắc đó, y lui bước, nhưng cũng một lần nữa hiểu ra. Yên Ly, ngươi đã quên. Những tình hoài đó, ngươi đã quên rồi.



Quên là độc quyền của phàm nhân.



Sai chính là ta, ta lại một mực nhớ rõ tất cả.




Trên sân khấu đã xướng đến cao trào cuối cùng, nam nhi trượng phu quỳ mọp trước chân thê tử nhận lỗi, màn sau, nên là phu nhân rốt cuộc nguôi giận, đưa tay đỡ lên nhỉ!



Phương Khinh Trần cười nhẹ nhàng. Người còn sống, chung quy phải không ngừng tha thứ, chung quy sẽ có rất nhiều xung đột, so đo quá nhiều, làm sao mà sống tiếp được. Đạo lý này, Tiêu Hiểu Nguyệt hiểu, Trác Tử Vân hiểu, A Hổ hiểu, Triệu Vong Trần hiểu, chỉ có y, Phương Khinh Trần, một mực không chịu hiểu.



Ngươi đã vô tâm thì ta cũng thôi, lúc về kinh, y quả đã có tâm quyết tuyệt.



Nhưng mà, một đời này, y mệt rồi. Mệt đến mức chẳng muốn đi an bài một trường tử vong lừng lẫy. Lúc ban đầu, y nghĩ, chẳng qua là phiêu nhiên mà đi, không để bất cứ ai tìm được y nữa. Để Triệu Vĩnh Liệt mắng Sở Nhược Hồng một trận, cho tiểu tử này hối hận cả đời đi. Để người thiên hạ đều biết, Sở vương bức trung lương đi, để sách sử vĩnh viễn ghi lại vết nhơ này, vậy là đủ.



Luận văn? Y vốn đã chẳng định ngoan ngoãn làm, đời này y cứ dứt khoát không làm, giáo sư lại có thể làm gì y.



Dù sao y đã sớm là học sinh tệ nhất Tiểu Lâu, tệ thêm chút nữa, không phải cũng vẫn là tệ.



Nhưng mà hóa ra hài tử y dạy dỗ bảo hộ lớn lên, không chỉ muốn triệu y về kinh thành.



Thiếu niên kia ngồi trên kim điện cao cao, cúi đầu nhìn y bị tất cả thần tử chụp mũ đại tội mưu phản, rõ ràng biết y có oan, lại không biện giải cho y một câu, muốn, chỉ là một cái cớ để giải trừ quyền bính y sở hữu.



Thiếu niên kia, đem cấm vệ y vì bảo hộ hắn mà tự tay huấn luyện an bài bố phục trong cung, chỉ vì phòng bị sự công kích của y.



Nhược Hồng! Ngươi vậy mà cho rằng, ta sẽ hại ngươi! Ngươi lại có thể phòng ta đến nước này, oan ta đến nước này?!



Phương Khinh Trần ngửa đầu uống rượu, một ngụm cạn sạch, răng không khỏi dùng sức, cắn vỡ một miếng mép bát. Thuận miệng phun ra, trong bóng đêm, giữa huyên náo, không ai nhìn thấy trên một miếng gốm vỡ con con kia, sẽ có tơ máu hay không.



Tiếng vỗ tay bên tai, tiếng khen hay ầm ầm vang khắp, náo nhiệt biết bao.



Phương Khinh Trần xa xa nhìn sân khấu, ôi, vở kịch náo nhiệt này, đã kết thúc rồi.



Kết quả là, hiềm cũ tan hết, vợ chồng hòa thuận, gia nghiệp hưng thịnh, vở kịch hay chân chính thích hợp nhất để trình diễn vào ngày vui.



Nhớ vở đại đoàn viên này, vốn tên là “Tam gia tuyệt” mà, vốn là thê tử hàm oan mà chết, trượng phu hổ thẹn mà chết, tiểu nhân hãm hại cũng tặng quan bị giết. Đại bi kịch ba nhà toàn bộ tuyệt hậu mà.



Một vở kịch bi thương điêu tàn, bị người diệu bút thoáng sửa, liền là hảo văn chương nhất phái náo nhiệt.



Tất cả hiểu lầm, chỉ cần hóa giải là được, tất cả hiềm khích, chỉ cần tha thứ là xong. Có chuyện gì nhất định phải tính toán chi li, có hận gì nhất định không thể quên đâu? Người phải sống tiếp, cuộc sống phải tiếp tục, đại đoàn viên chung quy mới là tốt nhất.



Như vậy, có gì không tốt?



Phương Khinh Trần cao giọng cười to, vỗ tay theo mọi người cùng nhau khen hay.



Y ngày xưa tâm tư linh động, tai mắt nhạy bén, giờ khắc này thậm chí không chú ý tới Hô Diên Phong rảo bước từ ngoài hoa viên đi qua chỗ họ.



Cho đến khi Hô Diên Phong đến trước mắt, Phương Khinh Trần mới phát hiện sắc mặt hắn thập phần ngưng trọng.



“Phương hầu!”