[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 2 : Sơn trùng thủy phục

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


“Công tử? Công tử!!”



Gió núi xào xạc, nước chảy róc rách. Sơn dã vắng vẻ này, trừ tiếng kêu gọi của chính gã ẩn ẩn vọng lại, đã chẳng còn một chút tiếng người.



Thanh âm hô hoán của thiếu niên đã kèm theo sự kinh hoàng.



Y đi rồi? Y thật sự đi rồi?



Hoảng sợ nhìn quanh, không thấy một bóng người, tay chân Triệu Vong Trần bỗng nhiên lạnh ngắt.



Người kia vẫn mỉm cười rất ôn hòa, rất hòa khí mà chăm sóc thiếu niên sa sút chạy nạn là gã. Cho dù là gã nói hy vọng lâm thời thay đổi hành trình ban đầu chuyển sang đi đường lớn, y cũng rất dễ nói chuyện mà chấp nhận. Nhưng hóa ra, chỉ cần thật sự nói sai một câu, y sẽ rời đi không hề quay đầu, đi lạnh lùng như vậy, quyết tuyệt như vậy, không cho ngươi dây dưa hối hận.



Hoang sơn dã lĩnh, chẳng thấy bóng ngựa dấu người. Ngàn dặm bôn ba đi cùng, người nọ đi rất dứt khoát.



Đột nhiên, không còn bóng dáng dường như có thể vĩnh viễn để gã đi theo, để gã ngước nhìn kia, giữa đất trời chỉ còn lại một mình gã cô cô đơn đơn, không nơi nương tựa.



Thân thể thiếu niên vô trợ run rẩy.



Loạn thế vẫn là loạn thế, những khổ nạn từng bị bóng dáng kia cách ly, đột nhiên đều áp đến trước mắt. Bữa cơm tiếp theo ở nơi nào? Một khắc sau, nên sinh tồn như thế nào?



“Ngươi theo ta một ngày, ta che chở ngươi một ngày bình yên vô sự, ngươi theo ta một ngày, ta bảo đảm ngươi một ngày áo cơm không lo.”



Ngàn dặm qua lại, xuyên qua bao nhiêu địa ngục nhân gian, lời hứa người nọ đã hứa chưa từng vi phạm, chỉ là gã, lại vượt khuôn phép khát vọng được càng nhiều càng nhiều hơn.



Gã sai rồi sao? Gã không phải vì chính mình, gã chỉ nhịn không được thay quốc gia khổ nạn kia, người thiên hạ khổ nạn kia, cầu xin một lần, tranh thủ một hồi.



Nhưng không ngờ, người kia không từ chối, không giải thích, không dây dưa, không dông dài, vừa không hợp ý là quay đầu đi thẳng, dứt khoát khiến gã kinh hồn bạt vía.



Nếu sớm biết như thế…



Sớm biết như thế thì những lời đó gã nhất định sẽ không nói. Như vậy tối thiểu hiện tại gã vẫn đang an toàn, hiện tại gã vẫn có thể an tâm đi theo bên cạnh người nọ.



Thì ra người không quan hệ, cuối cùng không quan hệ. Khổ nạn sát bên, sẽ càng làm người ta cảm thấy rõ nét, càng làm người ta muốn thoát khỏi hơn tai kiếp những người không liên quan gặp phải.
Lúc này nàng bị Triệu Vong Trần mắng tỉnh ngộ, vừa sợ vừa hối vừa kích động, nghẹn ngào hồi lâu mới nói: “Ngươi… ngươi nói, không phải thật chứ… ta… bọn họ… những binh lính đó, sau khi ta đi sẽ không thật sự quay lại tìm người gây chuyện, phải không?”



Nhìn nàng lệ châu ròng ròng, buồn bã đáng thương, Triệu Vong Trần chung quy thoáng mềm lòng, cơ hồ cũng muốn đáp vài tiếng phải, nhưng tâm niệm vừa chuyển, rốt cuộc vẫn quyết tâm, lạnh lùng nói: “Nếu cô là tướng quân, nghe nói binh lính mình phái đi làm việc bị người đánh một trận, cô liệu có không nói không rằng buông tha, hay sẽ điểm binh truy cứu?”



Thiếu nữ từ nhỏ nhận hết yêu sủng, dù làm chuyện không đúng không nên, chỉ cần nàng vừa làm nũng, vừa cáu kỉnh, thân nhân bên cạnh cũng thường theo tính tình nàng mà dỗ nàng. Dù nói mặt trời mọc hướng tây, thân nhân trong nhà cũng nhất định phải hô, đúng đúng đúng, kẻ nào nói mọc hướng đông, đáng đánh.



Cả đời này, chưa từng bị người lạnh lùng vô tình mà liên tiếp chỉ ra sai lầm như thế, chịu đả kích này, nàng chỉ bưng mặt khóc nức nở, không biết nên nói thế nào, làm thế nào.



Đang khóc thương tâm, bên tai chợt nghe một thanh âm ôn hòa nhưng lại lạnh nhạt vang lên: “Hiểu Nguyệt tiểu thư!”



“Hả?” Nàng ngẩng đầu đáp một tiếng, rồi lại đột nhiên ngẩn ra, vội vàng quay đầu nhìn qua: “Sao ngươi biết tên ta?”



Nam tử ngồi khoan thai đó thản nhiên đưa mắt: “Ta và Tiêu tướng quân từng có duyên gặp mặt mấy lần, tiểu thư và tướng quân dung nhan khá tương tự, cho nên nhận được.”



“Ngươi biết huynh trưởng của ta?”



“Tiêu tướng quân nào?”



Tiêu Hiểu Nguyệt và Triệu Vong Trần đồng thời nói.



Mà so với sự kinh ngạc của Tiêu Hiểu Nguyệt, phản ứng của Triệu Vong Trần khôn lanh hơn, gã vừa hỏi xong lời này, bản thân đã biến sắc. Trời ơi, còn Tiêu tướng quân nào nữa, tự nhiên là Tiêu tướng quân nắm giữ ba quận Dương Xuyên, phù lập Hoàng đế ấu nhi, tự xưng phụng chỉ bình định thiên hạ rồi!



Ôi trời ơi, muội tử của Tiêu tướng quân này, cư nhiên chạy lên địa giới của tử địch. Xong rồi xong rồi, ta… ta rước đại họa rồi. Nếu là người của Trác tướng quân đến đây, nhìn thấy chúng ta, tự nhiên phải giết ta diệt khẩu. Nếu là người của Tiêu tướng quân chạy đến, ta vừa chỉ vị đại tiểu thư này mắng một chặp thống khoái, mạng nhỏ khẳng định cũng chẳng giữ nổi…



Tâm niệm này vừa động, gã lập tức biến thành vẻ mặt khóc tang, trốn ra sau Phương công tử của gã.



Nam tử lại như hoàn toàn chưa từng chú ý vẻ hoảng sợ của Triệu Vong Trần, chỉ mỉm cười đáp lại câu hỏi vừa rồi kia của gã: “Ngươi chưa từng nghe nói Tiêu Viễn Phong Đại tướng quân có một ấu muội, khuê danh Hiểu Nguyệt sao, nghe đâu Tiêu tiểu thư ấu thời đã cùng đường đệ Trác Tử Vân của Trác đại tướng quân đính…”



“Không được nhắc tới người đó!” Thiếu nữ chợt gầm lên một tiếng, đoản kiếm trong tay cũng giơ lên một nửa.



Mới nhìn vẻ mặt vừa giận vừa hận của thiếu nữ, nam tử đã mất hưng trí. Thôi thôi thôi, chẳng qua lại là hành vi ngu xuẩn buồn cười một nữ nhân khờ dại vì tình vì ái làm ra, chỉ nhìn chút vụn vặt này, cũng có thể dễ dàng chắp ra cả câu chuyện. Thật sự khiến y chẳng có ham muốn tiếp tục tìm tòi tra cứu.