[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 3 : Đại kỳ da hổ

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Khinh Trần chẳng có hứng thú gì với Tiêu đại tiểu thư, song Tiêu đại tiểu thư cuối cùng cũng gặp một người biết huynh trưởng mình. Lúc này nàng ngước mắt vô thân, sau có truy binh, trong lòng sao có thể không khủng hoảng? Tuy là xấu hổ buồn bực tột cùng, đoản kiếm kia giơ lên, chung quy cũng thả xuống.



“Ngươi… Ngươi đã từng có giao hảo với huynh trưởng ta, nếu có thể bảo hộ ta trở về, ta nhất định bảo đại ca thưởng ngươi.”



Nàng lần này trốn nhà đi, cũng xem như đã trải một số chuyện, lúc này đã hiểu phải dẹp loại kiểu cách đại tiểu thư đó. Song chung quy vẫn không bỏ xuống được thân phận tư thái, mặc dù chưa đến mức hất hàm sai khiến, lúc xin người tương trợ thế này, nàng cũng vẫn khá thận trọng, không nói ra một chữ “cầu”.



Khinh Trần bật cười: “Thưởng ta?”



Ngữ khí cổ quái, làm Triệu Vong Trần kinh ngạc nhìn qua một cái, nhưng vị đại tiểu thư này vẫn vô tri vô giác, khờ dại gật đầu nói: “Huynh trưởng ta là Đại tướng quân ngự mệnh thảo phạt bọn giặc, quan cư nhất phẩm, tay nắm trọng quyền…”



Nghe quan danh uy vũ như vậy, Khinh Trần rốt cuộc sinh ra chút cảm giác kỳ lạ cảnh người đều mất, dường như đã cách cả đời.



A, không phải, đúng là đã cách một đời…



Y tựa tiếu phi tiếu, kèm vài phần trêu chọc nói: “Quan cư nhất phẩm, tay nắm trọng quyền? Việc đó còn không dễ dàng. Thủ một mẫu ba phần đất, tự mình lập một tiểu Hoàng đế ba tuổi, tự mình khắc một ngọc tỷ, tự mình phong tướng quân cho mình, lại tự mình dựng lên thánh chỉ…”



Tiêu Hiểu Nguyệt đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận: “Đừng lấy đám người kia ra so với huynh trưởng ta! Huynh trưởng ta ủng lập, là huyết mạch hoàng gia chân chính! Kinh thành thất thủ, phế đế bị điên, nếu không lập Hoàng đế, không chính quân vị, lấy gì kêu gọi thiên hạ quần hùng? Ngày khác nếu người Tần lấy lệnh của vua điên mà triệu chư quân nhập kinh, tướng lĩnh các phương lại nên thoái thác thế nào? Huynh trưởng ta quyết đoán kịp thời, nghênh phụng phiên hoàng tộc làm quân, làm sao không phải vì đại cục?”



Trên mặt Khinh Trần vẫn là vẻ tươi cười khiến Tiêu Hiểu Nguyệt nhìn là phát hỏa đó: “Đương nhiên là vì đại cục rồi. Chỉ tiếc, huyết mạch hoàng thất tuy rằng điêu linh, lại tốt xấu vẫn còn mấy người như vậy. Tướng quân một lòng nghĩ cho đại cục cũng nơi nơi không thiếu. Cho nên, mọi người đều lập Hoàng đế, người Tần này đánh hay không đánh đều chẳng hề gì, mau mau trong ổ nhà mình tranh ra ai là chính thống mới tối tối quan trọng.”




“Ta…” Nước mắt Tiêu Hiểu Nguyệt vừa ngừng không lâu, lại ngân ngấn chực rơi, cúi đầu không nói gì nữa.



“Còn có thể vì sao? Tiểu thư xinh đẹp tôn quý, đương nhiên cảm thấy, trời đất bao la, chuyện nhà mình lớn nhất. Ca ca và người trong lòng đánh nhau, đại tiểu thư phải cư xử thế nào? Khuyên ca ca không được, đành phải đi tìm người trong lòng. Tiểu thư nhất định cảm thấy mình tình sâu nghĩa nặng như vậy, ái lang cũng nhất định như nàng, vì tình mà si, chỉ tiếc…”



Lời nói lạnh bạc như vậy, khiến Triệu Vong Trần cũng có phần bất an. Tiêu Hiểu Nguyệt tính tình kiêu căng như vậy, nghe người chế giễu như thế, nhưng không thẹn quá thành giận, ngược lại cao giọng òa khóc: “Ta chỉ muốn cầu y đi khuyên nhủ đường huynh của y, hai nhà đừng đánh nhau, ta có gì sai? Ta toàn tâm toàn ý, chỉ muốn mọi người đều tốt, chỉ muốn đừng chết người nữa, vậy có gì sai? Ta vì nhà họ, đã tranh cãi với đại ca bao nhiêu lần, ca ca thương ta như vậy, lại lần đầu tiên ra tay đánh ta, đánh ta một bạt tai, nhốt ta lại! Ta từ trong nhà trốn ra, ngàn dặm vạn dặm đến tìm y, ta là vì cái gì? Ta chỉ nghĩ, y có thể khuyên được Trác Lăng Vân thì mọi sự đều tốt, thật không khuyên được, ta và y sẽ lặng lẽ bỏ đi, ta không làm tiểu thư, y không làm thiếu gia, quan tâm chi tương lai ai được thiên hạ ai cầm quyền, chúng ta chỉ cần bên nhau là được, ta có gì sai… Y không giúp ta không chịu đi theo ta thì thôi, vì sao còn phải bắt ta lại uy hiếp đại ca ta, sao y có thể nhẫn tâm như vậy…”



Si tình nữ tử phụ tâm hán, nữ hài xinh đẹp như thế, khóc đến lê hoa đới vũ. Triệu Vong Trần cơ hồ cũng phải cùng nàng mắng nam nhân kia, lại thấy Phương công tử chỉ lãnh nhãn, hoàn toàn không động dung.



Có gì sai đâu, chẳng qua là xem tình yêu của mình quá lớn quá trọng, mù mờ không hiểu nhân tình thế cố, phong vân biến ảo.



Có gì sai đâu, chẳng qua là không nghĩ đến, tình yêu của nữ nhân đối với nam nhân, trước mặt hoài bão của nam nhân, là bé nhỏ không đáng kể như thế nào.



Có gì sai đâu, chẳng qua là được sủng ái, được che chở, được chăm sóc, được nuông chiều. Chưa bao giờ biết, thì ra thế giới này không phải quay quanh mình. Thì ra có rất nhiều chuyện, không phải mình nũng nịu, khóc hai tiếng, là có thể giành được, cầu được.



Rõ ràng biết thế cục đã đến nước này, lại còn trốn nhà chạy đến chỗ địch, khi toàn tâm toàn ý, niệm tư tình mật ái của mình, không biết nàng liệu từng có một thời nửa khắc, nghĩ tới lập trường tình cảnh của huynh trưởng nhà mình, là xấu hổ khó xử như thế nào.



Cùng với trách người khác vô tình, không bằng oán chính mình khờ dại.