[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 4 : Sinh tử một niệm

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Tiêu Hiểu Nguyệt nức nở không ngừng, Khinh Trần hơi phiền lòng: “Khóc cái gì? Phụ lòng quy về phụ lòng, y có thể thả ngươi trốn đi, chung quy vẫn niệm vài phần tình cũ, ngươi muốn y phải làm sao đây? Ngươi là muội tử của đại địch số một, nghênh ngang chạy tới tìm y, may mà y là huynh đệ của Trác tướng quân, bằng không thời điểm hai quân đối địch này, chỉ bằng một tội danh lén gặp địch quân, y hiện tại cho dù có một trăm cái đầu cũng rớt hết rồi.”



Tiêu Hiểu Nguyệt kinh ngạc lau nước mắt: “Ngươi cho rằng, là y thả ta ra?”



Khinh Trần ngay cả đáp cũng lười. Việc này còn cần hỏi sao? Chỉ bằng chút bổn sự kiến thức đó của vị đại tiểu thư này, bị người bán cũng sẽ cao hứng phấn chấn giúp người đếm tiền. Thân tại trọng địa bên địch, giữa đại quân, nếu không phải có người cố ý thả, nàng có thể thoát được ra đây?



Tiêu Hiểu Nguyệt đôi mắt sưng đỏ, ngẩn ra hồi lâu, lắc đầu: “Ta cũng hy vọng là y thả ta đi. Nhưng y không hề. Y nói dối gạt ta ở trong phủ của y, âm thầm phân phó hạ nhân trông giữ ta, chờ khi đại ca ta phát binh, sẽ giải ta đến trước trận làm nhục. Là A Hổ đã nghe lén lời này, bảo ta mau mau đào tẩu, mà y, còn dẫn người đến truy ta. A Hổ liều chết đoạn hậu cho ta, bị y bắt đi, y… y chỉ là, không hạ lệnh bắn tên bắn chết ta mà thôi.”



Tiêu Hiểu Nguyệt cúi đầu, “A Hổ là nhũ huynh của ta, ta bị đại ca nhốt trong phủ, ta đã cầu huynh ấy giúp đỡ, mới tìm được cơ hội trốn ra. Dọc đường đi cũng đều là huynh ấy chiếu cố, ta mới có thể đến đây. Những điều này y đều biết, thế nhưng, y vẫn không chịu buông tha huynh ấy…”



Khinh Trần lập tức mất hưng trí. Con trai của nhũ mẫu, xem ra lại là chuyện luận điệu cũ rích. Mấy chuyện nhàn chán, không thú vị, càng chẳng liên quan đến y.



Tâm tư của Tiêu Hiểu Nguyệt đều đang trên thân người yêu, chỉ thì thào tự nói: “Y không giết ta, là bởi vì ta còn sống, hữu dụng hơn chết thôi…”



Triệu Vong Trần mắt thấy Phương công tử tâm tư chẳng biết đã bay đi đằng nào, Tiêu Hiểu Nguyệt cũng chẳng nhìn ra đối phương căn bản đã không còn hứng thú lắng nghe, dường như vẫn muốn nói tiếp, đang cân nhắc mình nên cắt ngang thế nào, sắc mặt chợt biến, vội xua tay với cô nương kia: “Đừng lên tiếng!”



Tiêu Hiểu Nguyệt cả kinh, ngưng thần lắng nghe, tiếng bước chân lên xuống hỗn độn, những đối thoại mơ hồ, còn có tiếng binh khí giáp trụ va nhau, đã từ ngoài cửa ẩn ẩn truyền đến. Sắc mặt nàng thoáng chốc mất màu tái nhợt.



Quan binh soát núi, đã đuổi tới.



Tiêu Hiểu Nguyệt triệt để tuyệt vọng, giơ đoản kiếm lên. Vô luận thế nào, nàng không thể để họ bắt nàng đi uy hiếp đại ca…



Triệu Vong Trần vội vàng lui đến bên cạnh Khinh Trần, ngập ngừng cầu xin: “Công tử, người nghĩ cách đi. Đám quan binh đó thấy chúng ta ở chung với nàng ta, cũng sẽ xem chúng ta là đồng đảng mà xử…”



Khinh Trần thở dài, mở mắt, phất tay áo đứng lên.



Một tiếng thở dài khe khẽ này, không phải bất đắc dĩ, mà là thoải mái. Phảng phất ngàn vạn phiền não, trăm ngàn do dự rối rắm, đều bị một đao chặt đứt vào khoảnh khắc này.




Đỉnh núi cao như vậy, một gạch một ngói, xây thành chỗ thần linh ở bùn nặn gỗ điêu này, tâm của thế nhân, không thể nói là không thành. Song một mai tai nạn buông xuống, khi thần linh vô lực, cầu nguyện mọi cách đều vô dụng, thế nhân vứt như giẻ rách, cũng tuyệt không chần chừ.



Những tín đồ từng ba bước một quỳ, năm bước một bái, phủ phục bụi đất, leo lên đỉnh núi này, là lòng có điều cầu. Lại có ai sẽ ba bước một quỳ, năm bước một bái, phủ phục bụi đất, leo lên đỉnh núi này, chỉ vì báo đáp những chiếu cố trong dĩ vãng của một thần linh đã mất đi thần lực?



Cho dù có, cũng là lông phượng sừng lân, ngăn không được sự đổ nát của miếu thờ này.



Nếu thần linh có linh… Nếu thần linh có linh… Nếu những thần linh từng được người cung phụng lại bị người vứt bỏ đó, quả thực đi vào thế gian này, những tín đồ đó, sẽ mừng rỡ như điên sao?



Vứt bỏ y, liệu có sợ hãi không.



Cầu từng không được, liệu có oán phẫn không.



Cầu mà được rồi, liệu có khẩn trương, thứ họ nhận được từ chỗ thần linh, thần linh sẽ vì họ từng chậm trễ vô lễ mà thu hồi lần nữa, chuyển ban người khác.



Liệu có người lập tức nhảy dựng lên, muốn nhân lúc thần linh này thân thể yếu đuối, đánh y thần hồn đều diệt không?



Sau đó, họ mới có thể tiếp tục an tâm, đại từ đại bi, tuyên dương kinh phật thần điển với người thiên hạ, rồi có một ngày, thần tất sẽ lại xuống nhân gian, siêu độ thế nhân thoát khỏi bể khổ…



Y lúc này ngừng bước, sĩ binh chung quanh không thể không ngừng lại theo, hơi có phần nóng nảy.



Khinh Trần quét mắt nhìn quanh, bỗng nở nụ cười, quay người xuống núi.



Thật là khiến người chờ mong mà!



Giờ này khắc này, Khinh Trần, rốt cuộc lại thành… Phương Khinh Trần!