[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 310 : Không về ta quản

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Vừa tảng sáng, Phương Khinh Trần đã thoải thoải mái mái, kiên quyết lấy bảo mã Phong Kính Tiết bắt chẹt từ chỗ Yên Lẫm làm của riêng, tự mình đòi cưỡi đi.



Phong Kính Tiết rất bất đắc dĩ, đành phải tùy ý dắt từ phòng ngựa ra một con ngựa khác, chuẩn bị tiễn y: “Thật sự không đợi Tiểu Dung?”



“Đợi y?!” Phương Khinh Trần nhìn về phương hướng Cam Tuyền cung, cười cười: “Ngươi nói ta đợi đến khi thái dương xuống núi, có thể đợi được người sao? Kỳ thật ta thực sự không ngại chờ thêm ba bốn năm sáu ngày như thế, chỉ sợ Địch Cửu không có sự kiên nhẫn kia.”



Phong Kính Tiết sờ mũi cười khổ một tiếng, theo tầm mắt Phương Khinh Trần nhìn qua cung điện trùng trùng kia, định nói gì đó, nhìn đám cung nhân xa xa gần gần chung quanh, nhíu mày, lại quay đầu nhìn nhìn Phương Khinh Trần, thần sắc không biết vì sao mà rất có ý nghiến răng nghiến lợi.



Nhưng Phương Khinh Trần không chú ý vẻ mặt y, chỉ cười dắt ngựa chậm bước: “Tên Tiểu Dung này quá không có nghĩa khí, chỉ lo Hoàng đế nhà y, căn bản chẳng nhớ sáng nay ta phải đi.”



Phong Kính Tiết hừ một tiếng: “Còn cần khách khí với loại người như ngươi sao.”



Nháy mắt đã ra cửa cung, Phương Khinh Trần không quay đầu nữa, lên ngựa một cách nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đá một cái, ngựa liền lao chầm chậm như khói.



Phong Kính Tiết nhíu mày giục ngựa đuổi theo, không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ trầm mặc bầu bạn y đi thẳng về trước.



Hai người cưỡi ngựa song song, đi thẳng ra kinh thành, Phong Kính Tiết vẫn theo sát không nhanh không chậm, chẳng hề có ý muốn nói tạm biệt. Phương Khinh Trần rốt cuộc ghìm ngựa: “Ngươi muốn đưa đến đâu mới thôi?”



Phong Kính Tiết mỉm cười nhìn y: “Ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?”



Phương Khinh Trần im lặng một lúc, rốt cuộc nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn không yên tâm về Tiểu Dung. Nếu ngươi còn có thể ở lại một khoảng thời gian, bất kể thế nào, có thể trông nom thì cứ tiếp tục trông nom chút nữa đi. Hiện tại tuy rằng y đã ý thức được có nguy cơ, tối đa cũng chỉ chịu phòng bị thôi. Chuyện tiên hạ thủ vi cường này, y vĩnh viễn không làm được. Chỉ chịu đòn không đánh trả như vậy…”



Còn chưa dứt lời, trên mặt Phương Khinh Trần đã hiện ra lệ khí.



Phong Kính Tiết khe khẽ thở dài một tiếng, nhưng không tiếp đầu đề của y: “Ngươi quả nhiên là vì việc này, mới…”


Y cũng không trông mong Dung Khiêm có thể tự mình phản ứng lại có nguy hiểm. Theo lời Phong Kính Tiết mà nói, Tiểu Dung hiện tại tâm lực hơi mệt mỏi quá. Từ trường săn đến nay, biến cố luân phiên, thời gian gần đây y lại vẫn đang điều chỉnh tâm tính, điều chỉnh phương thức sống chung với Yên Lẫm, trong lòng lo lắng chính là làm sao trị liệu chứng mất ngủ của Yên Lẫm, bận tâm chính là tâm tình Yên Lẫm, còn phải mâu thuẫn chuyện có về Tiểu Lâu không.



Trong lòng thấp thoáng nghĩ, e rằng đây sẽ là lần cuối cùng kề cận bầu bạn, tự nhiên cũng có chút tùy ý tùy hứng hưởng thụ Yên Lẫm bầu bạn chăm sóc, những chuyện khác vẫn không có tâm tình, cũng chẳng có *** lực chú ý quá nhiều.



Tiểu Dung luôn không chịu chủ động nghĩ người khác là bại hoại kia, còn đang cân nhắc làm sao giải quyết sự phòng bị và ngờ vực của chúng thần trong triều với Lạc Xương, lại chẳng mảy may nghĩ đến sự phòng bị và ngờ vực của những người đó với bản thân y.



Khi Dung Khiêm còn đang khổ não cố gắng câu thông với đám trọng thần trên yến hội, tận lực muốn giải quyết phiền toái cho Yên Lẫm, Phương Khinh Trần lại vẫn đang nghĩ, nếu không phải mình vừa hay gặp dịp, nếu độc kia thật sự hạ trong thuốc của Dung Khiêm, mà còn do Yên Lẫm đưa, sẽ thế nào đây?



Ngoài mặt, y còn có thể cùng Phong Kính Tiết chuyện trò vui vẻ, phân tích vấn đề, trong lòng lại đã dâng lên một ngọn lửa bừng bừng.



Vừa liên tưởng đến vết xe đổ lần trước, mình luôn tự cho là khôn khéo, lại bị Tần Húc Phi dùng thủ pháp cấp thấp nhất dược ngã, y liền không thể không tức giận gấp bội. Y là bị Tần Húc Phi ám toán với ý tốt thì thôi. Nếu Tiểu Dung bị một đám người giương đại kỳ chính nghĩa vì quốc gia vì dân vì thiên hạ, qua Yên Lẫm ám toán, thế sẽ làm người ngoài cuộc y đây cũng phải buồn bực đến hộc máu.



Tiểu Dung không phải không thông minh, không phải không giỏi giang, chỉ là thiên tính quá nhân hậu. Đối với tất cả những cựu bộ đại thần y từng đề bạt trọng dụng, y đều rất tin trọng, mà đối với tất cả các đại thần có thể giúp Yên Lẫm quản lý tốt quốc gia, tất cả những nữ tử hậu cung có thể tận bổn phận quan tâm Yên Lẫm, y càng ôm thiện ý, sẽ tuyệt đối không chủ động đề phòng, không biết phải chủ động đề phòng. Mà những sự tình bĩnh ra trong hoàng cung này, y cũng chưa từng tự thân thể hội.



So sánh với sự lương thiện của Dung Khiêm và chính trực của Phong Kính Tiết, Phương Khinh Trần hai đời giữa hậu cung, cho nên đối với thị phi hoàng gia, hắc ám cung đình, y không ngại lấy ác ý lớn nhất để suy xét phòng bị.



Nhưng những lộn xộn vớ vẩn này, với tính tình của y, muốn y nhất nhất phí lời đi giải thích với Tiểu Dung, y nào có loại kiên nhẫn đó. Huống hồ y tin tưởng Tiểu Dung, tin tưởng người nọ một khi bị đánh thức là có thể nghĩ thông. Mà một khi nghĩ thông, cũng sẽ tự đi cùng Yên Lẫm đạt được ý kiến khá nhất trí, sau đó tỉnh táo lại, cân nhắc cách nghĩ cách nhìn của những người khác, nhìn thẳng vào những nguy cơ sắp bức đến trước mắt ấy.



Y muốn, chẳng qua là giáng một gậy lên ót Tiểu Dung, gõ tỉnh lại thôi. Về phần Yên Lẫm rốt cuộc có phải như y nghĩ, trong tình cảm đối với Tiểu Dung đã xen lẫn vài phần tình yêu, nếu là có, vài phần này rốt cuộc nhiều hay ít? Dung Khiêm sẽ thừa nhận phán đoán của y, hay phủ nhận cách nghĩ của y, hay là tên tình cảm trì độn ngốc tự nhiên này sẽ bị phán đoán đơn phương của y làm hồ đồ?



Những điều đó, quan trọng sao?



Tính tình của Dung Khiêm, trước nay là gặp sao yên vậy. Cho dù thật sự cho rằng đây là tình yêu, y cũng sẽ không có quá nhiều bối rối và phiền não, sẽ không do dự, sẽ không thất thố. Cho nên y đương nhiên có thể yên tâm lớn mật trực tiếp ném xuống một trái bom.



Những chuyện khác, lại chẳng do y quản.