[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 311 : Đều không bớt lo
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
“Cho dù phán đoán của ta cũng không nhất định là đúng, nhưng ta nói như vậy, chí ít sẽ thúc đẩy Tiểu Dung nghĩ lại, nghiêm túc cân nhắc, không chỉ là định vị mối quan hệ giữa Tiểu Dung và Yên Lẫm, còn có cục diện trước mắt, cách nghĩ của những người khác, hậu quả khả năng liên lụy quốc gia xã tắc, dẫn phát vấn đề…”
Phương Khinh Trần hiếm khi chịu mở miệng một lần, nghiêm túc giải thích với Phong Kính Tiết như vậy: “Những việc này, y đều sẽ tự nhiên cân nhắc đến. Mà sau khi đã cân nhắc hết thảy, lại quyết định đi hay ở, bất kể kết quả như thế nào, ta đều ủng hộ y, vô luận được mất cuối cùng ra sao, ta tin y đều sẽ không hối hận.”
Y quay đầu, lại ngóng nhìn phương hướng hoàng cung: “Về phần mai sau Tiểu Dung tự xử như thế nào, kỳ thật ta không lo lắng lắm. Chỗ bất đồng lớn nhất của Tiểu Dung với chúng ta, chính là lòng dạ cực rộng, gặp biến cố luôn có thể thuận theo tự tại, trái lại có diệu dụng dị khúc đồng công với người tiêu sái như ngươi. Hai người các ngươi, đều không dễ dàng tự tìm phiền toái, tự mình chuốc khổ như ta. Tiểu Dung vị tất thật sự cho rằng giữa y và Yên Lẫm là loại quan hệ đó, cho dù tin tưởng bên trong chen lẫn một ít tình cảm không thể nói rõ, cũng nhất định có thể tìm được cho bản thân phương thức tốt nhất để đối mặt với hết thảy, loại người như y, sẽ không cục hạn mình trên thiên địa con con, địa vị khó xử.”
Phương Khinh Trần cười nói: “Lòng dạ y rộng lớn, Yên Lẫm có thể buộc được, lại không đóng được, huống chi Yên Lẫm cũng sẽ không đóng. Người khác gặp phải chuyện kiểu này, chưa biết chừng sẽ có chút hối hận, tiếc nuối tự thương, nhưng với Tiểu Dung mà nói, có lẽ chỉ là gió nhẹ phả vào mặt, không đáng nhắc. Cho nên ngươi không cần lo lắng quá mức. Ta lo lắng, chỉ là Tiểu Dung bị thiệt thôi.”
Phong Kính Tiết cũng lắc đầu: “Ta trái lại không hề lo lắng Tiểu Dung sẽ thiệt thòi nhiều. Y là Tiểu Dung, là Dung Khiêm, ôn lương nhân hậu không giả, nhưng y không phải là kẻ ngu xuẩn. Cho dù hiện tại y đã mất đi võ công, trí tuệ vẫn đó, cho dù là thân tàn thể nhược, ánh mắt kinh nghiệm còn đây.”
Phong Kính Tiết nhíu mày nói: “Trước kia y không cân nhắc vấn đề phương diện này, không phòng bị, cho nên ta mới cảm thấy y có thể sẽ bị thiệt mắc mưu. Nhưng ngươi đã gõ ác như vậy, nếu y còn mơ mơ hồ hồ mắc mưu người khác, y sẽ không là Dung Khiêm. Tiểu Dung dù sao cũng là Tiểu Dung, bất kể rơi vào tình cảnh nào, chỉ cần y không muốn thì chẳng ai có thể hãm hại mưu tính. Y vĩnh viễn sẽ không biến thành loại phế vật yếu đuối, chẳng ứng phó được gì, cần Yên Lẫm thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng che chở trong tay đó. Tiểu Dung là bạn chúng ta, với tài trí của y, chúng ta nên có đủ tín nhiệm mới đúng.”
Phương Khinh Trần thở dài: “Kính Tiết… thiệt mà ta nói, cùng ngươi nói, hoàn toàn là hai việc khác nhau! Ngươi cảm thấy bị người mưu hại mới là thiệt, vậy nên cho rằng chỉ cần Tiểu Dung chịu cẩn thận một chút là không việc gì. Ta lại cảm thấy, bị người hãm hại mà không thể phản kích, mới là thiệt thòi.”
Y hừ mạnh một tiếng, trên trán ẩn ẩn vẻ uất ức: “Với năng lực của Tiểu Dung, ta đương nhiên có lòng tin. Nhưng tính tình Tiểu Dung, thật sự khiến người không thể nói gì. Y luôn khoan dung người mình quá mức. Nhưng hiện tại, khả năng sẽ ra tay mưu tính y, không phải trọng thần quốc gia thì là tần phi của Yên Lẫm. Ngươi cảm thấy với những người này, y có thể đi phản kích sao? Chỉ sợ bị người ám toán, y cũng chỉ lựa chọn im lặng hóa giải là xong việc. Ta không sợ y bị hại, chỉ bực y sẽ bởi làm người tốt không đâu mà chịu ủy khuất…”
Phương Khinh Trần nhướng mày, cả người lại là lệ khí tràn lan: “Con người ta lại không chịu nổi ủy khuất nhất, tự nhiên cũng không nhìn được người ta coi trọng bị ủy khuất.”
Phong Kính Tiết cười khổ một tiếng. Vấn đề này… vô giải. Nếu y là Tiểu Dung, đối mặt với cục diện hiện tại, chỉ sợ cũng lo ném chuột vỡ đồ, bó tay bó chân.
Các đại thần đó, đứng ở góc độ lão thành mưu quốc mà nhìn, hành vi của họ, nếu nhằm vào Dung Khiêm, cũng đích xác chưa chắc là sai.
Một Hoàng đế, vô luận trong hậu cung dằn vặt thế nào, đều là quyền tự do của y. Thu nam sủng cũng vậy, phong nhũ mẫu của mình làm phi tử cũng thế, kỳ thật đều chẳng ảnh hưởng toàn cục, các đại thần đều có thể nhìn mà không thấy.
Phương Khinh Trần cười ha ha, giục ngựa lao đi như bay, lớn tiếng nói: “Kính Tiết, yên tâm đi, mọi sự có ta đây!”
Yên tâm? Có ngươi? Ta có thể yên tâm? Bằng cách làm việc tùy tâm sở dục, tính tình tâm niệm vừa động là vĩnh viễn không theo nhịp kia của ngươi, ai dám yên tâm với ngươi. Dù sao cũng tuyệt đối không phải ta.
Phong Kính Tiết không dưng rùng mình, bỗng nhiên có cảm giác bất an ẩn ẩn, đột nhiên cảm thấy, mọi người cuối cùng ủng hộ Phương Khinh Trần ra mặt xử lý vấn đề của Địch Cửu và A Hán, khả năng là một sai lầm cực lớn.
Chỉ là chuyện đến bây giờ, đã không thể do y ngăn trở.
Ngóng nhìn xa xa phía trước, bóng dáng dần dần một ngựa rẽ bụi mà đi kia, Phong Kính Tiết rốt cuộc cao giọng hô to: “Khinh Trần, số thuốc đó ngươi nhớ phải uống đúng giờ…”
Người phương xa không kiên nhẫn mà với tay xua xua, nháy mắt đã mất giữa bụi mù cát vàng.
Phong Kính Tiết im lặng trông theo một lúc, thở dài thườn thượt một tiếng, thôi, y đã tận nhân sự. Nếu như Phương Khinh Trần thật sự không nghe khuyến cáo, y cũng chẳng có biện pháp.
Quay ngựa trở về, bụng nghĩ Dung Khiêm trong cung không biết đã về Thanh Hoa cung chưa, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Đừng nhìn Tiểu Dung cực ôn hòa cực dễ nói chuyện, trong xương cốt cũng là một tên chẳng nghe khuyên bảo thôi, thật không biết cuối cùng kết thúc như thế nào.
Một kẻ hai kẻ, đều không để người bớt lo mà… ôi…
Phong Kính Tiết mặt mày ỉu xìu, nhớ tới Lư Đông Ly còn đang đợi y ở Triệu quốc, chỉ cảm thấy ngày về xa vời, không thể nề hà mà lắc đầu, than vãn một tiếng!