[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 335 : Phá chướng hồng trần
Ngày đăng: 22:11 21/04/20
Trong phòng quan sát một phiến trầm tịch.
Ngàn loại ảo giác, vạn kiểu thế thái, sớm mở ra hết, hồng trần các đời, đều hóa khói bụi.
Còn lại, vẫn chỉ là vách tường trắng như tuyết, ngọn đèn u ám.
Ngày qua ngày, không nói không động, y chỉ lẳng lặng quan sát, không nhớ đói, không biết khát, không biết mỏi mệt, thậm chí không thể chú ý đến người máy Phương Khinh Trần từng đề cập đang im lặng tiêm thuốc bổ cho y.
Ngần ấy thế sự quay vòng, ngần ấy phong vân biến ảo, hồng trần cuồn cuộn, rõ ràng trước mắt, y chỉ đang nhìn, y chỉ đang nhìn A Hán.
Suy nghĩ tê lặng, cứng đờ. Y chỉ ngồi đó, bị động nhìn, nhìn, mặc mỗi một màn biến hóa, mỗi một chút chuyện xưa kia, từng chút một, vô cùng rõ ràng khắc họa trong lòng.
Chuẩn bị tư tưởng nhiều hơn, tính tình trấn định cường hãn bền gan vững chí hơn, cũng không thể làm cho y vào thời điểm hết thảy đều đập vào mặt này, vẫn có khả năng suy nghĩ. Mãi đến bây giờ, các ảo giác bỏ hết, y vẫn không thể động đậy, thậm chí vẫn không có khả năng tỉnh lại từ trong ảo cảnh.
Từng màn từng màn đó, vẫn lưu chuyển trước mắt y, tùy thời tùy chỗ, tùy theo tâm niệm vừa động, tất cả liền hiện lên trước mắt.
Y không thể nhận rõ, đây là diệu dụng của pháp khí gọi là vòng mắt kia, cho y có thể mặc ý xuyên qua ghi chép thời gian này, hay là y đang ở trong hồi ức của mình, tiếp tục nhìn người trong ảo cảnh kia.
Trước mắt, chỉ là hắc ám quen thuộc.
Giữa hắc ám, có một hài tử non nớt, đang rất nỗ lực học tập hết thảy kỹ xảo trong nam xướng quán.
Hắc ám ô uế như vậy, đáng sợ bẩn thỉu như vậy. Hài tử nhỏ xíu kia, ngay tại nơi như vậy, đang nghiêm túc học tập tất cả những chuyện thế nhân coi là cực *** tiện, còn có thể khoái khoái lạc lạc không lo không buồn mà sinh hoạt, lòng chẳng lo nghĩ mà ăn ngủ ngủ ăn như thường.
Giờ này khắc này, quay đầu lại, nhìn thời gian lưu chuyển kia, y rốt cuộc mới có thể bắt đầu lý giải, y rốt cuộc mới có thể có phản ứng.
A Hán… Y thậm chí không phải lòng dạ rộng lớn, không đọng lại vật gì, y chẳng qua là trì độn ngu xuẩn, chẳng hiểu gì thôi.
Địch Cửu không dưng buồn cười. Nhớ tới bảy trăm năm sau, kỹ xảo trên giường thành thạo đến mức từng làm y khá không vui, làm tâm y sinh hiềm khích kia của A Hán. Chỉ là, ngay cả sức lực để nhếch khóe môi một chút y cũng chẳng còn.
Lại nhìn đủ loại biến hóa của A Hán sau khi nghe người hành hình mắng, quay đầu đánh giá mình một thân nhếch nhác, vẻ mặt dần dần hiểu ra, sau đó liên tục gật đầu, không cần đoán cũng biết trong lòng đang nghĩ gì.
Địch Cửu phát hiện mình lại không thể ngừng tiếng cười, nhìn A Hán bị nhiều khổ hình như vậy, một thân cơ hồ chẳng thành hình người, còn ngốc nghếch mê mang tự hỏi vấn đề nghiêm túc kiểu này, Địch Cửu cảm thấy, trừ cười, mình quả thực không thể làm việc gì khác nữa.
Y cười rất lâu, cuối cùng thậm chí không thể không đưa tay vỗ mặt mày, cố gắng bình hoãn cảm xúc hơi mất khống chế một chút.
Thì ra, cười một thời gian dài, cũng sẽ làm mắt mũi người ta cùng nhau cay ráp.
Chậm rãi buông tay, chậm rãi trong hồi ức của đầu óc, nhìn người trong ảo cảnh kia như trước.
Y đã thoát khỏi khổ nạn, giường ngà gối mềm, màn vàng sạp bạc.
Vô số người hầu, vô số danh y, vô số thuốc tốt, mà y thì ngủ thật ngon lành, vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà, Địch Cửu nhớ rõ, vừa rồi y còn một thân toàn là máu tươi hóa đen, toàn thân vết thương lớn nhỏ thối rữa mưng mủ, mười ngón chìa ra không tìm được một ngón đầy đủ, cơ hình rõ rệt trên tay chân, định trước nỗi khổ tàn tật, sẽ làm phiền y một đời.
Mà y, vẫn chỉ bình tĩnh nhận lấy, vẫn khờ dại hỏi, vẫn mê mang mà ý đồ học tập hết thảy làm người, rồi lại vĩnh viễn không thể lý giải.
Địch Cửu thoáng mệt mỏi đưa tay đỡ trán.
Tâm tình chợt thê lương, chỉ bởi vì mệt mỏi ư? Khóe mắt khó chịu, chỉ bởi vì nhìn quá lâu ư?
Tâm tính y ác độc tàn nhẫn, những chuyện cũ năm xưa của mấy trăm năm trước này, đâu từng xúc động y.
Người nọ vốn là tiên mắc đọa, hết thảy khổ nạn thân thể phải chịu, chẳng qua là hư ảo, trong cõi lòng, tất cả hoang mang, chẳng qua là phá chướng yêu cầu.
Y minh bạch hết thảy hơn bất cứ ai, thì làm sao còn có thể có cảm khái, có bi thương, có… đau…