[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 336 : Nước chảy hoa rơi

Ngày đăng: 22:11 21/04/20


Địch Cửu bình tĩnh thần kỳ mà để mình tiếp tục xem.



Kỳ thật, Địch Phi đối đãi A Hán không tồi. Trên thực tế, y thừa nhận, Địch Phi người này có khí lượng, có lương tâm hơn y rất nhiều.



Tuy rằng đối với A Hán đã cứu mạng bản thân, y không mang ơn, không có thâm tình hậu nghĩa, nhưng nếu đổi lại mình, đối với một tiểu nhân vật bị khổ nhiều như vậy, nhưng tuyệt đối chẳng quan trọng gì, tuyệt không có nhiều khách khí và thiện đãi như thế.



Mà rất nhiều va chạm và hiểu lầm khiến người dở khóc dở cười giữa Địch Phi với A Hán, lại làm Địch Cửu cho dù dưới tâm tình như thế cũng không thể không cười khổ lắc đầu.



Địch Phi là người khôn khéo như vậy, căn bản lại không biết, bản thân y đang từng lần hiểu lầm A Hán. Nhưng mà, điều này sao có thể trách Địch Phi được, lần lượt xả thân bảo vệ như vậy, không chút để ý mặc y thải bổ như vậy, mở to đôi mắt *** thuần, nói lời dường như rất cảm động nhưng kỳ thật ý tứ căn bản không phải như vậy, ai có thể không hiểu lầm y.



Ngần ấy phong ba lên lên xuống xuống, A Hán lại vẫn sống vô tâm vô phế, vui tươi hớn hở.



Y lại không biết, lòng của bá chủ lãnh khốc kia, từng lần lượt chấn động, lần lượt không tự chủ được mà ấm áp, mềm mại, cảm động, rốt cuộc, bắt đầu thử che chở.



Chỉ tiếc…



Nhìn đủ loại biến ảo trong ảo cảnh, trong lòng Địch Cửu chỉ bình tĩnh như băng tuyết.



Chỉ tiếc…



A Hán còn chưa biết tình yêu, mà Địch Phi… Địch Phi yêu, kỳ thật không hề là A Hán.



Một trò chơi một giấc mộng, Địch Phi y, chỉ là một người trong mộng.



A Hán phải yêu, chẳng qua là bất cứ một ai phù hợp với yêu cầu thử luyện, có thể là Địch Cửu, có thể là Địch Phi, cũng có thể là bất cứ ai khác.



Mà Địch Phi bảy trăm năm trước lại vẫn tin tưởng, tin tưởng A Hán đối tốt với y, tình nghĩa của A Hán với y, canh cánh trong lòng mà nhớ kỹ hết thảy A Hán đã làm vì y, cho nên mới có càng nhiều phiền não hơn, cho nên khoảnh khắc giao A Hán ra kia, mới phải tự khổ tự thương không được giải thoát như thế.



Người kia mặt không biểu cảm ngồi đó nhìn hình phạt, là mệnh lệnh trừng trị y đích thân hạ. Là y đích thân triệu tập mọi người đến xem hình, là y uy phong lẫm liệt, cao cao tại thượng bày ra tình nghĩa của y với người y yêu. Nhưng mà, Địch Cửu vừa nhìn là có thể nhìn ra, sự đau khổ trong nội tâm người nọ.



Che giấu vụng về như vậy, biểu tình cứng đờ như vậy. Thế nhưng, kỳ quái biết mấy, ngần ấy thuộc hạ lại không một ai nhìn ra tâm ý của y, hiểu được sự chờ đợi của y, mọi người chỉ cung thuận mà im lặng thưởng thức hình phạt buồn cười này.



Không phải người của Kình Thiên trang không thông minh, không *** minh. Chỉ là, đối với chủ nhân cao cao tại thượng kia, họ quá quen cúi đầu cung tòng, thuận theo nghe lệnh. Đối với chủ nhân vĩnh viễn hỉ nộ khó dò kia, sớm chẳng còn ai dám đi phỏng đoán tâm ý.



Họ không cần hiểu biết y, họ chỉ cần phục tùng y.



Địch Cửu chậm rãi nắm tay, lại từ từ buông ra.



Đã từng, y cũng từng tự cho là hoàn mỹ mà đóng vai Thiên vương cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, giữ vững tất cả quyền lực, tất cả uy nghiêm của y. Yêu cầu với thuộc hạ, chỉ vẻn vẹn là trung thành và phục tùng.
Ngươi bảo ta cẩn thận Tu La giáo trả thù, ngươi bảo ta cẩn thận người nhà ám toán, ngươi vẫn một mực dặn dò ta, chưa từng kêu đau một tiếng.



Ngươi chưa từng cho ta biết, ngươi sợ đau…



A Hán, thời điểm đó, ngươi thật sự biết đau sao?



Địch Cửu hơi co quắp đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể máu thịt lẫn lộn đang một mực run rẩy kia, nhìn bên cạnh y, máu tươi từng vũng lớn kia.



A Hán, kỳ thật cũng rất sợ đau, A Hán y, vậy mà cũng biết đau…



A Hán, ta chưa bao giờ biết, A Hán, ngươi chưa bao giờ cho ta biết…



Thiếu niên ngây thơ trong màn hình kia, nói bằng thanh âm yếu ớt: “Ta sẽ khỏe lại, ông đừng thương tâm…”



Nhưng mà, Địch Phi bảy trăm năm trước biết, Địch Cửu bảy trăm năm sau cũng biết, y sắp chết rồi.



Không biết gì hết, chỉ có thiếu niên kia. Y vẫn cố chấp nói… “Ta sẽ khỏe lên, chủ nhân…”



Y thật sự tin tưởng, y có thể khỏe lên, y có thể sống sót. Y thật sự tin tưởng, sau khi đã trải qua hết thảy, y vẫn có thể tiếp tục giống trước đây, sinh sống thật tốt.



Đã đau đớn tột cùng, y vẫn kiên trì nói:



“Ta muốn ông đối đãi ta thật tốt, ta sợ đau, chủ nhân, ta sợ đau. Ta đáp ứng ông, lúc ông yêu thích ta, ta sẽ không tùy hứng, ta sẽ không phớt lờ ông, ta sẽ không giận ông, ta sẽ không để ông đau như ta. Ta đau là đủ rồi, ông không cần đau, chủ nhân, ông liệu có thể…”



Nhưng mà, y rốt cuộc không thể nói tiếp nữa. Địch Phi trong màn hình, lẳng lặng chờ, Địch Cửu ngoài màn hình, lẳng lặng chờ…



Thời gian cách trở bảy trăm năm, hai người có dung nhan đồng dạng, vẫn duy trì tư thế bất động đồng dạng, họ đang chờ, vẫn chờ!



Họ đều biết đồ ngốc tên A Hán kia không hiểu gì hết. Nhưng mà lời đã nói, y nhất định sẽ làm được. Đồ ngốc tên A Hán kia chưa bao giờ thất tín, chưa bao giờ gạt người, y nói, y sẽ không chết…



Màn hình tối dần, bóng dáng Địch Phi ôm A Hán, vẫn không nói không động, vẫn truyền nội lực, trong một phiến ám trầm, dần dần xa xôi, dần dần mất đi.



Địch Cửu lẳng lặng ngồi trong bóng tối, cảm thấy thiên địa này cực lạnh, cực lạnh, lạnh đến mức làm y muốn đưa tay gắng sức ôm chính y, lạnh đến mức làm y không thể ức chế phải tư niệm, A Hán trong rất nhiều năm tháng quá khứ luôn thích ôm y ngủ, bất cứ thời điểm nào cũng không chịu buông ra.



Khi đó, y tưởng A Hán sợ lạnh, mới không chịu buông y ra. Rất lâu về sau, y biết, A Hán là sợ y lạnh, cho nên không muốn buông y ra.



A Hán, ta lạnh, ta lạnh lắm…