[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 353 : Làm sao đối mặt

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Trong gian phòng cô tịch, câu chuyện xa xôi mà dài dòng kia, cuối cùng đã kết thúc.



Bảy trăm năm trước, một thiếu niên vô tri mà ngây thơ, chết đi trong lòng một nam tử tàn nhẫn mà lạnh lùng.



Bảy trăm năm sau, trên màn hình hư cấu, một nhân vật tiêu sái bất kham, đặc lập độc hành nhất, lưu lại vô số truyền kỳ cho nhân thế này, trước mắt một người, hờ hững mỉm cười mà mất.



Rốt cuộc xem hết cả câu chuyện, mà A Hán, lại đã mỏi mệt đến mức không có sức lực để đi tự hỏi.



Trong phòng u ám vắng lặng, phảng phất cả đất trời đều đã trầm tịch.



Y chỉ ngơ ngác nằm đó, trong một khoảng thời gian rất dài rất dài, đầu chỉ trống không.



Người nọ đối đãi y thì ra cực tốt. Người nọ thì ra… chịu vì y như thế.



Nhưng mà, lại như thế nào đây…



Y đã không thể quay về.



Động vật bị đông chết trong trời băng đất tuyết, không phải thời tiết ấm lại là có thể sống dậy. Ngược lại là vốn có xác chết, miễn cưỡng coi như bảo tồn hoàn chỉnh, sẽ theo mùa xuân đến mà thối rữa thành bùn, ngay cả hình dạng khi còn sống cũng chẳng thể nào tìm kiếm nữa.



A Hán chỉ mới trải một đời, nếu có thể nhìn thấy hết thảy những điều này, biết đâu tâm tình sẽ có biến hóa rất lớn, biết đâu với người với sự, sẽ có rất nhiều lĩnh ngộ.



Cho dù là A Hán đã trải hết bảy đời nhưng còn chưa hận hết chúng sinh, nếu nhìn thấy hết thảy, có lẽ cũng sẽ có nhiều dũng khí hơn, đi yêu, đi đối mặt, đi cố gắng, đi kiên trì.



Nhưng mà, hiện tại người nhìn thấy hết thảy, là A Hán đã tâm lạnh như băng, tâm tĩnh như tuyết.



Những kiên trì và không muốn của bảy trăm năm trước, những ghi khắc và hoài niệm của bảy trăm năm trước, xa xôi quá mức, xa xôi đến độ không thể chạm, không thể hồi vị.
A Hán nhìn, cứ nhìn, toàn thân từ trong tủy xương ngấm ra một cỗ lạnh giá, khiến y không ngừng run rẩy, run rẩy.



Y nhìn người nọ hờ hững nói những lời cực xa xôi cực xa xôi ấy, hờ hững thanh trừ tất cả chướng ngại trước mắt.



Y nhìn người nọ kiếm đeo trên người, không thể không quỳ thẳng tắp bên cạnh y, mới có thể ôm y lên.



Người giết chóc lạnh lùng như vậy, nói bên tai y cực nhẹ nhàng rằng: “A Hán, ta đưa ngươi về nhà…”



Người nọ mang theo y một đường xung đột, mang theo y một đường lao nhanh. Máu của y từng giọt nhỏ xuống, một đường xa tít vô tận.



Là mưa máu, là biển lửa, là con đường lấy sinh mệnh và máu tươi đúc liền.



A Hán ngơ ngác nhìn, nhìn… nhìn một đoạn chân tướng y hoàn toàn không thể tưởng tượng này.



Địch Cửu lại sẽ vì A Hán mà khổ chiến như thế, liều mạng như thế?



Hết thảy những điều này, rốt cuộc là thần thoại, hay là trò cười, là ảo giác, hay là mộng cảnh!



Nhưng mà, hết thảy, từng li từng tí, lại là chân thật như thế, chân thật đến mức khiến người không thể hoài nghi.



A Hán thậm chí không nhớ được là mình nên cảm động, nên khổ sở ảo não vì hiểu lầm và phẫn hận từng có. Chỉ là cảm giác lạnh băng trong lòng kia, càng lúc càng nồng, càng lúc càng nồng, nồng đến mức cơ hồ muốn đông lạnh thân xác máu thịt, kèm thêm toàn bộ *** thần y.



Người kia… sắp chết… Địch Cửu… y sắp chết…



A Hán biết, Địch Cửu sắp chết.