[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 354 : Trăng sao như xưa

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


Địch Cửu, y sắp chết.



Thương nặng như vậy, mỏi mệt cực độ như vậy, cạn kiệt không tiếc hết thảy như vậy, liều mạng bất chấp sinh tử như vậy.



Y không có khả năng sống sót…



Đôi mày y, đôi mắt y, y thở dốc, vết thương vẫn chảy máu kia, tất cả đều đang tuyên cáo tử vong đã sém lông mày.



Mà bản thân, rốt cuộc đã hôn mê bao nhiêu năm? Địch Cửu… Địch Cửu y… y đã chết bao nhiêu năm…



Thân y chôn ở nơi nào, xương y hóa phương nào, y có biết, người y bảo hộ kia, khoảnh khắc cuối cùng hận y cỡ nào, muốn hủy diệt y cỡ nào!



A Hán thoáng mê muội nghĩ, nỗi lòng cơ hồ đã sa vào ma chướng. Y mê mê loạn loạn mà nhìn phía trên, mắt kỳ thật không hề có tiêu cự. Môi y lạnh băng cứng đờ, tay chân tứ chi, phảng phất đã không phải là của bản thân nữa.



Người kia… y chết rồi.



Cái người lúc hận nhất, y vẫn cứ ngu xuẩn đến mức không muốn thương tổn kia, hẳn là đã chết rất lâu, rất lâu rồi!



Nếu không phải chết lặng như thế, mê muội như thế, suy yếu như thế, A Hán y, hẳn là sẽ cười to đấy.



Ông ấy chết rồi. Người kia cũng chết rồi. Họ… đều chết cả rồi.



Chỉ có y, vẫn còn sống. Thiên hoang địa lão, y vẫn sẽ sống, vẫn sống…



Nhưng mà, hết thảy trong ảo cảnh, lại khó tin như thế.




Thân thể A Hán đã an tĩnh lại, không còn run rẩy nữa.



Y chỉ yên lặng nhìn, cứ nhìn mà thôi, đầu óc không suy xét, trong lòng trống rỗng.



Cho nên, thời điểm Địch Cửu báo một nhân vật Tiểu Lâu có lẽ có, lừa Địch Nhất rời đi, A Hán không hề kinh ngạc.



Cho nên, Địch Cửu lặng lẽ để lại hai viên bảo châu, nửa đêm điểm huyệt ngủ của Văn Tố Y, A Hán cũng hoàn toàn không cảm giác.



Cho nên, Địch Cửu mang theo y, lén xuống núi, một đường trèo non lội suối, bôn ba về phía trước, lấy sức một người vừa đi đường vừa chiếu cố chu toàn cho y, A Hán cũng đồng dạng không cảm giác, giống như chưa từng nhìn thấy.



Y chỉ hờ hững nhìn, chờ, chờ kết cục cuối cùng kia, chờ tử vong cuối cùng kia. Không nghĩ, không hỏi, không cân nhắc tương lai nơi nào tiền lộ phương nào.



Đêm đó, trăng sao như xưa, ánh lửa như cũ. Người nọ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt mày y, người nọ dùng thanh âm gần như không thể nghe mà gọi tên y.



Người nọ cẩn thận ôm y dưới ánh trăng, bên ngọn lửa, phảng phất muốn che chở y không bị phong hàn, từng chút một, từ từ ôm chặt, sau đó, thân thể ngưng nghẽn kia, bắt đầu run rẩy.



Là người nọ lo lắng trong bóng đêm lạnh giá này, để y bị lạnh, cho nên phải ôm chặt như thế, hay bởi vì người nọ còn sợ lạnh hơn y, cho nên vào buổi đêm tịch mịch như thế, mới phải ôm chặt y, không chịu thả lỏng nữa.



Bỗng nhiên, ngực A Hán đau nhói, lần này y đã biết chắc, đây không phải đau đớn phát tác do *** thần bị thương tạo thành.



Y ngơ ngác nhìn, trăng sao như thế, ánh lửa như thế, bản thân yên lặng say ngủ như thế, người kia yên lặng bảo hộ như thế.



Mặt người nọ trắng bệch, ngón tay người nọ, dường như đều phiếm khí xanh trắng. Đêm lạnh như vậy khuya như vậy, lạnh triệt thân tâm, lạnh thấu ngón tay?