[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 399 : Quyết định của ta
Ngày đăng: 22:12 21/04/20
Trong bóng đêm, hai người sóng vai ngồi bên nhau.
“Dung tướng, qua hai năm nữa, hoàng nhi có thể đọc sách vỡ lòng, ngươi… ngươi có thể làm lão sư của nó không?”
Dung Khiêm ngẩn ra, im lặng không đáp.
Mấy năm qua, ngoại trừ Lạc Xương, lại có một quý phi, một tài nhân thêm cho Yên Lẫm một trai một gái. Yên Lẫm hiện giờ vẫn còn trẻ, theo đây mà tính, tương lai trai gái đều không ít.
Nếu như Dung Khiêm đồng ý, về sau chỉ sợ phải làm lão sư của một đám hài tử. Thế tương lai thật sự phải bị một đám tiểu hài bám dính không thể thoát thân nữa.
Làm lão sư thì y tự nhận còn có thể. Ngay cả Phương Khinh Trần cũng từng gọi y, hỏi y nếu du lịch khắp nơi, lúc rỗi rãi liệu có thể đến cả Sở quốc một chút, ngẫu nhiên cũng đi Thận Nguyên học xã giảng mấy giờ. Tuy nói đây là đùa, nhưng y cũng không phản đối.
Chỉ là, ngẫu nhiên làm khách mời cũng được. Thật sự đi dạy mấy hài tử lớn lên trong hoàng cung, dẫn dắt con đường nhân sinh của chúng, Dung Khiêm lại không cảm thấy mình có thể làm tốt bao nhiêu. Mấy đời trước kia y luôn thất bại, mà đời này có thể thành công, nói là công lao của y, chẳng bằng nói là bản thân Yên Lẫm quá tốt.
Hơn nữa quan hệ giữa y và Yên Lẫm phức tạp quá mức, mặc dù y yêu quý Yên Lẫm nhưng cũng tuyệt đối không chịu vì Yên Lẫm mà rơi vào quyền tranh triều đường cực kỳ vô vị thậm chí phong ba cung đình. Mà nếu thật sự ở lại trong cung lâu dài, dạy mấy hoàng tử, thì đâu còn cơ hội trí thân ngoài sự.
Những năm gần đây, mẫu thân của những hoàng tử đó rốt cuộc lấy tâm tính phức tạp như thế nào để nhìn y, thật sự là chuyện trời mới biết. Lẽ nào hiện tại y còn muốn cùng những nữ tử thâm cung tịch mịch này tranh đoạt cả con họ nữa? Với lại không chừng kết quả là cật lực chẳng được lòng, tiểu hài tử trưởng thành còn có khả năng hận ngươi muốn chết.
Yên Lẫm lắc đầu: “Dung tướng, ta không có ánh mắt tốt như vậy, ta chỉ rất lấy làm lạ rằng nhiều năm trước ngươi đã biết ta đêm đêm mất ngủ, vì chữa cho ta, ngươi phí bao tâm tư như vậy, cũng chỉ giúp ta thoáng khá lên. Đã có công pháp tốt như vậy, có thể dễ dàng chữa khỏi hoàn toàn cho ta, vì sao lúc trước ngươi không dạy?”
Dung Khiêm thở dài một tiếng. Đồ đệ y dạy dỗ ra này, quá thông minh cũng quá nhạy bén, y nên vì thế mà cảm thấy cao hứng ư?
“Ta đã động nghi niệm thì không chịu tùy tiện luyện. Ta triệu tập mấy cao thủ cao nhất, để họ xem công pháp kia, nhưng họ cũng không thể nói ra huyền hư gì, ta lại triệu các tăng đạo pháp sư cung phụng trong cung, để họ xem cặn kẽ, rốt cuộc trong đó có một người sau khi xem, nói cho ta biết, công pháp này một bộ phận bên trong tương tự phương pháp tu hành của đạo phái nào đó, nhưng rốt cuộc có phải hay không, ông ta cũng không thể xác định. Bất quá, ta đã có thể xác nhận.”
Yên Lẫm thản nhiên đối diện Dung Khiêm: “Đây kỳ thật là một loại công pháp tu hành nhỉ. Về phần công pháp thế gian không hề hoàn toàn tương đồng với nó, đó là bởi vì, chỉ có công pháp này mới là tuyệt đối chính xác, mà những công pháp của các môn các phái kia, chẳng qua là mấy ngàn năm qua, thế nhân vô số lần tìm kiếm con đường của thiên cơ, đường họ lần dò ra, chung quy phải có một phần nhỏ có thể miễn cưỡng na ná thật, cho nên bị nhìn ra có chỗ tương tự.”
Thanh âm của y trong đêm tối, có phần mơ hồ: “Dung tướng, ngươi yên tâm, bộ công pháp kia ta vẫn chưa truyền ra ngoài. Ta vốn từng định giết hết những người đã xem công pháp, nhưng ta biết ngươi sẽ không thích giết chóc do ngươi mà sinh, cho nên ta chỉ tụ họ lại một chỗ, để cao thủ am hiểu mê hồn thôi tâm thi thuật, làm họ quên sạch toàn bộ ký ức mấy ngày đó.”
Dung Khiêm lắc đầu, lại không nói gì. Yên Lẫm cũng coi như rất cẩn thận tính toán giúp y, bảo mật cho y, nhưng trên thực tế, y căn bản không cần lo lắng công pháp truyền ra ngoài. Bởi vì công pháp kia kỳ thật không hề là con đường tu tiên thế nhân tưởng. Cho dù là người thiên phú tốt nhất, bỏ ra sự chuyên chú cần lực lớn nhất, lấy cả đời để tận lực tu học, nếu như thiếu vài trợ giúp mấu chốt, cuối cùng vẫn vô ích.
Chẳng qua, y không thể phủ nhận, công pháp kia quả thật là một loại thuật tu hành.
“Dung tướng, ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định…” Yên Lẫm nhìn cố định Dung Khiêm, nói từng chữ: “Không luyện!”