[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 400 : Ngàn dặm song lí

Ngày đăng: 22:12 21/04/20


“Dung tướng, ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định không luyện.” Sâu trong bóng đêm, thanh âm của Yên Lẫm bình tĩnh thần kỳ.



Dung Khiêm gật đầu, vẻ mặt yên tĩnh, ngữ khí bình hòa như trước, trong bóng đêm dần khuya dần lạnh, vẫn mang theo một luồng ấm áp đạm đạm. “Được, vậy thì đừng luyện.”



Y đáp rất đương nhiên, căn bản chẳng thể nói đến mảy may thất vọng và không vui. Kết cục như vậy, kỳ thật y sớm đã nghĩ tới.



Lúc trước ở trong Tiểu Lâu, chần chừ không chịu quay về, cùng với nói là vì cánh tay bỗng nhiên sinh ra kia, không biết nên giải thích như thế nào, chẳng bằng nói là, y biết rất rõ, bằng sự thông minh của Yên Lẫm, đối mặt với sự khang phục như kỳ tích ấy, rất có thể sẽ đoán ra chân tướng.



Đột nhiên phát hiện người thân cận nhất tín nhiệm nhất bên cạnh mình kỳ thật lại không phải phàm nhân, đây sẽ là chấn động to lớn nhường nào.



Tần Húc Phi là trời sinh tính tình hào kiệt, cương nghị cứng cỏi, cho dù thật đối mặt với một thần tiên cũng sẽ không cảm thấy mình có chỗ nào thua kém. Hơn nữa y là sau khi tự mình sinh nghi, lặng lẽ đi tra, sau đó lại dần từng chút chạm đến chân tướng, năm rộng tháng dài, tự nhiên cũng chậm rãi tiếp nhận.



Mà tính tình của Lư Đông Ly thì đặc biệt độ lượng, rất nhiều việc người thường cực để ý, với y mà nói căn bản nhẹ như không. Phong Kính Tiết cười nói mình là thần tiên, Lư Đông Ly cũng liền cười cho qua chuyện, với y mà nói, Phong Kính Tiết sống lại, đã là việc vô cùng vui mừng và may mắn trong nhân sinh, chân tướng nguyên nhân, căn bản không cần phải đi tìm tòi.



Nhưng Yên Lẫm lại là tính tình thâm trầm đa nghi, thân phận quân chủ, càng định trước suy nghĩ tất nhiều, cố kỵ tất nhiều, không thể nào thoáng như Tần Húc Phi và Lư Đông Ly. Đối mặt với biến cố lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, sợ là rất khó thích ứng.



Chỉ là kéo dài tới lui như vậy, Dung Khiêm cũng cảm thấy mình càng ngày càng lo được lo mất, dùng dằng chẳng ra làm sao, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm quay về đối mặt với Yên Lẫm.



Không trực tiếp gặp lại Yên Lẫm mà gửi phong thư qua trước. Thoạt nhìn dường như toàn là đang quan tâm Yên Lẫm, sợ y thoáng chốc kinh hỉ quá mức, trên thực tế lại cũng là trong lòng thấp thỏm khó yên, rốt cuộc là tình khiếp bình sinh ít có.



Khi đó, y một mình trong phòng, lúc đứng lúc ngồi, mù mờ chậm bước. Nhất thời chỉ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, nhất thời lại sợ thời gian trôi quá chậm, cho đến khi ầm vang một tiếng, cửa phòng bị xô mở rộng, đế vương trầm ổn anh minh kia đầu óc mê muội lao vào.




Hoàng nhi béo, đầu tròn múp, cực kỳ đáng yêu, ôm trong tay rất là thích, chỉ là hơi không hài lòng sẽ cao giọng khóc ầm lên, vừa không cẩn thận còn phải bị nó tè ướt một thân.



Mỗi ngày đều có một đống quốc vụ chính sự đè xuống, dần dần rối rắm, đêm dường như ngủ càng ít hơn.



Đám cổ hủ trong triều kia vẫn ba ngày hai đầu kiếm chuyện, hôm qua giận la hai câu với lão già nào đó, họng lại bắt đầu đau.



Tịnh Viên kể một câu chuyện cười hoàng gia cho ta nghe, nói là ngự trù sợ Hoàng đế mùa hè muốn ăn món mùa đông, mùa đông muốn ăn đồ mùa hè, vì thế ngày ngày cho Hoàng đế ăn rau chân vịt bốn mùa đều có kia, lại sợ Hoàng đế chê rau chân vịt quá bình thường, bèn lừa Hoàng đế đó là hồng chủy lục anh ca, ôi, khó trách điểm tâm trong cung tới tới lui lui chẳng thấy bao nhiêu biến hóa…



Dung Khiêm đọc thư cười to, Thanh Cô ở bên không biết có gì đáng cao hứng, nghến qua xem, thập phần khó hiểu: “Hoàng thượng không thoải mái, vừa ngủ không được vừa đau họng, sao Dung đại ca ngược lại cao hứng?”



An Vô Kỵ nghe vậy xáp qua dòm, lại thập phần không biết xấu hổ, người làm Hoàng đế sao có thể giở khổ nhục kế vụng về như vậy, thậm chí bán rẻ cả con để dụ dỗ người ta.



Ngay đêm ấy, Dung Khiêm liền lên đường về kinh, vừa ngày đêm kiêm trình vừa một đường gió cát, xa xa thấy cửa cung, lại thấy có người dừng chân trông xa, mỉm cười nói: “Ta tính thời gian, ngươi đến khoảng lúc này đây.”



Dung Khiêm nhìn trán y ẩn vẻ mỏi mệt, cũng không hỏi y chờ như thế rốt cuộc mấy canh giờ rồi, chỉ cười một tiếng lấy từ trong lòng ra một bọc nhỏ: “Ngày ngày ăn hồng chủy lục anh ca, cho ngươi thay đổi khẩu vị.”



Trong bọc chẳng qua là ba miếng bánh bơ, món ăn vặt đặc sắc nghe nói làm Dung Khiêm chạy ra chợ chen chúc tranh mua với một đống lão bách tính kia.



Mấy ngày liền khoái mã bôn ba, bánh bơ cũng vỡ vụn, chỉ là vẫn mang theo hơi ấm trong lòng Dung Khiêm.