[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 55 : Cá chậu vạ lây

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Trong hoàng cung Yên quốc tin tức tắc nghẽn, hai cung nhân thô sử lại cùng thời gian biết chuyện sinh tử của một cung tần trong hoàng cung dị quốc xa xôi. Hơn nữa họ biết còn đúng lúc như thế, chuẩn xác như thế, tường tận như thế. Trong đây nếu không có trò mèo, đó là gặp quỷ.



Sau khi Phong Trường Thanh rời khỏi, Yên Lẫm lại vào nội điện, lặng yên ngồi xuống bên giường Lạc Xương, lẳng lặng trông nàng. Nước mắt Lạc Xương lặng lẽ ngấm ướt gối hương, ngay cả trong hôn mê, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, hết tiếng này đến tiếng khác, vô ý thức kêu gọi: “Mẹ!”



Yên Lẫm đột nhiên hơi bi thương. Nàng và y, trên thế giới này, đều không còn thân nhân.



Y thuở nhỏ đã không còn song thân, mà nàng, có cha như không, có mẹ lại bị uổng mạng. Nàng và y, đều là cô nhi.



Y chầm chậm cầm bàn tay lạnh ngắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng thương tâm, về sau, nàng còn có ta.”



Y sẽ bảo vệ nàng. Cũng như rất lâu rất lâu về trước, có một người, lấy một tư thái tuyệt đối che chở bảo vệ, ôm người chỉ biết khóc lóc là y.



Mặc dù người kia chưa từng nói gì, nhưng mà người kia vẫn một mực bảo hộ y.



Sau nửa canh giờ, Phong Trường Thanh đến báo: “Bệ hạ, người đã tìm được.”



Hoàng cung dù sao cũng đóng kín. Thái giám cung nữ bình thường cho dù trốn, lại có thể trốn đến đâu.



Vốn là việc mười phần chắc chín, Phong Trường Thanh lại vã mồ hôi lạnh toàn thân: “Hai cung nữ thô sử kia, một đã nhảy xuống giếng tự sát, người còn lại muốn nhảy nhưng không dám nhảy, lần lữa một thời gian, mới bị thần bắt được. Theo cung khai của cô ta, họ biết đã gây đại họa, chạy đi tìm một cung nữ khác hỏi ý, cung nữ kia bảo họ, làm hoàng hậu sợ hãi, là phải tru chín tộc, chỉ có họ tự mình tìm chết trước, mới không liên lụy đến thân nhân.”



Yên Lẫm mắt hơi động: “Cung nữ kia có vấn đề?”




Ra khỏi cửa cung, hai người buông tay giục ngựa vung roi, Phong Trường Thanh dẫn An Vô Kỵ, vừa đi về hướng phủ nha, vừa cho biết tiền căn hậu quả.



An Vô Kỵ lắc đầu nói: “Trong đây nếu thật có quỷ, ngươi phái đại nội thị vệ đi bắt người, chẳng phải đánh rắn động cỏ.”



“Yên tâm, ta đã dặn dò, bảo họ trực tiếp giả làm sai nha, chỉ nói là có người cáo quan, trước bắt người đi nha môn kiện tụng, chờ vào nhà lao, dẹp sạch, lại thẩm tra cẩn thận.”



Đang trao đổi, hai bộ hạ phía trước khoái mã chạy như bay đến, xa xa vừa thấy Phong Trường Thanh tức thời xuống ngựa thi lễ.



Phong Trường Thanh ở trên ngựa hỏi: “Thế nào?”



“Tên kia rất vô dụng, chỉ bắt lại dọa vài tiếng là khai ra hết, hắn cũng là nghe người khác bài bố, nhận bạc của người ta, mới đem tin tức này cho muội muội hầu trong cung hoàng hậu nương nương kia. Người nọ tự xưng là tới từ Tần quốc, có khẩu âm người Tần, nói hắn cảm thấy Lan tần chết rất oan uổng, hy vọng nữ nhi duy nhất của bà có thể biết chuyện, bởi vậy dạy người kia nói với muội muội thế nào, chẳng qua dùng mấy tấm ngân phiếu, đã mua được cái tên không biết nặng nhẹ kia. Tên này mấy ngày nay đi khắp nơi mua nhà mua đất mua nữ nhân, tiêu xài tùy ý, ngân phiếu gần như đều dùng hết, trong nhà hắn, chỉ lục ra hai tờ còn sót…”



Cấm vệ đè thấp thanh âm đến mức chỉ mấy người họ tụ cùng một chỗ là có thể nghe thấy, đồng thời móc ngân phiếu từ trong lòng trình lên, Phong Trường Thanh tiện tay nhận lấy, cũng không nhìn kỹ đã bỏ vào tay áo, dửng dưng hỏi: “Có biết kẻ gọi là người Tần kia hiện tại ở nơi nào?”



“Hắn không biết tăm tích người Tần kia, lúc cung khai chỉ nói là khi uống trà ở trà lâu kinh giao, người Tần kia bỗng nhiên xuất hiện, tán gẫu với hắn rồi chậm rãi nói đến việc này. Thị vệ trưởng sợ trà lâu kia là chỗ người Tần thường lui tới, không dám chậm trễ, cho nên bảo chúng tôi trở về báo tin cho thống lĩnh, y phải chạy đi bắt người của trà lâu đến rồi nói sau.”



Phong Trường Thanh và An Vô Kỵ đồng thời cả kinh, cùng hỏi: “Kinh giao trà lâu?!”



Một lời hỏi ra, đồng thời kinh ngạc phát giác dị trạng của người bên cạnh, bất giác ngạc nhiên, lại đồng thời quay đầu, nhìn đối phương vẻ mặt kinh ngạc.