[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 56 : Đất bằng nổi sóng

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Nghe thị vệ báo tin nói đến kinh giao trà lâu, Phong Trường Thanh kinh hãi, lại nghe thấy thanh âm quái dị của An Vô Kỵ, trong lòng không khỏi bồn chồn: “Làm sao vậy?”



An Vô Kỵ cười nói: “Khi vào thành, ta vừa vặn uống trà nghỉ ngơi ở đó, trúc lâu kia khá thú vị, chủ quán nọ lại thập phần hung hãn.”



Phong Trường Thanh sửng sốt, thập phần hung hãn? Việc này, An Vô Kỵ xác định hắn không đi nhầm chỗ chứ? Bất quá, hiện tại lại chẳng phải lúc để truy cứu, vội vàng lừa An Vô Kỵ về phủ chờ hắn, Phong Trường Thanh ra roi thúc ngựa, lửa đốt sém mông mà chạy vội đến kinh giao.



Lúc này trà lâu vùng quê hương trà ngân nga, nói cười không dứt, một phong cảnh điền viên bình hòa.



Đột nhiên ngoài cửa cát bụi nổi lên, một đám quan sai như lang tựa hổ xích sắt rầm rộ xông vào trà lâu, trừng mắt nghiêm mặt quát to: “Ứng Thiên phủ phá án, người không phận sự tránh đi!”



Trong nhất thời bàn ghế lật nhào, khách trà kinh hoảng thất thố, tứ tán như muông thú.



Thôn cô làm việc tại trà lâu mỗi người sợ đến mức sắc mặt tái nhợt chân nhũn ra, thông minh chút thì đã định chạy trốn, sớm bị sai nha cản ngay trước mặt, lạnh giọng quát: “Phàm là người của trà lâu, một người cũng không được đi! Chủ quán đang ở đâu?”



Các thôn cô run rẩy nhìn về phía Thanh Cô, bản thân Thanh Cô kỳ thật cũng đang run lẩy bẩy, bây giờ lão bách tính nào không sợ quan, huống chi một cô nương thật thà lớn lên trong thôn trang bình thường như nàng, đã khi nào gặp phải trận trượng lớn như vậy.



Một bộ đầu trang phục kiểu sai dịch đi đến gần: “Có người tố cáo trà lâu của các ngươi, mau đi theo chúng ta!” Vừa nói vừa giũ xiềng xích ra.



Bị dây xích vừa nặng vừa lạnh buộc lại, Thanh Cô xanh mặt, run giọng hỏi: “Ai cáo tôi?”



“Chúng ta cũng không rõ lắm, như là vụ án đả thương người, tóm lại cứ đến nha môn là ngươi khắc rõ, mọi người trong trà lâu đều phải dẫn đi làm chứng.”



Thanh Cô vừa sợ vừa hối hận: “Hắn thật sự đi cáo tôi?”



“Cái gì?” Chính bộ đầu cũng kinh ngạc, buột miệng nói hớ: “Ai cáo ngươi?”



Sai dịch bốn phía cũng nhao nhao trói các thôn cô, họ sợ quá vừa khóc vừa kêu.



“Sớm biết thế này, cho dù tiền công nhiều hơn, cũng chẳng đến đây làm việc.”



“Tương thân tương thân, tương đến ném người từ lầu hai xuống, nữ nhân gì đây?”




Cuộc sống như vậy không phải không khổ, chẳng qua y cũng đã dần dần quen. Lúc đầu nhàn rỗi vô sự, còn thích mắng Yên Lẫm vài câu để trút sự khó chịu trong lòng. Sau này, ngay cả mắng cũng lười. Dù sao những điều này đều là lựa chọn của chính y, nói trắng ra là chẳng phải lỗi của người ta.



Hơn nữa, trong gian nan đau khổ như vậy, y cảm thấy mình không phải là không được gì. Không có thân thể thương tích tàn tạ này, thì sẽ không biết khỏe mạnh là bảo vật trân quý cỡ nào. Không có đủ loại bất tiện trước mắt, thì khó mà chân chính cảm nhận được nên quý trọng những khoảng thời gian nhìn như bình thường đó như thế nào.



Vô luận là có thể không cần người đỡ ngồi xuống rồi lại đứng lên, hay là có thể dùng tay mình xách nửa thùng nước… Những việc lặt vặt bình thường dễ dàng có thể bị xem nhẹ này, thì ra đều có thể đem đến cho người ta sự vui sướng thuần túy như thế, thậm chí là so với chiến tích tài ba hạng nhất dĩ vãng khi thân trên cao vị đã đạt thành, có thể khiến y càng vui vẻ hơn.



Người đơn giản, chuyện đơn giản, truy cầu đơn giản, khoái lạc đơn giản. Cứ cùng Thanh Cô nương tựa lẫn nhau như vậy hết năm mươi năm, lại có gì là không thể.



Khi đang nghĩ đến Thanh Cô, chợt nghe ngoài tường vây có tiếng bước chân quen thuộc.



Dung Khiêm hơi sửng sốt, bây giờ còn chưa đến giờ trà lâu đóng cửa, sao Thanh Cô đã về rồi? Mà ngoài tiếng bước chân một nặng một nhẹ, vì bẩm sinh tàn tật mà hoàn toàn bất đồng với người khác kia của Thanh Cô, còn kèm theo bước chân hạ xuống đất cực nhẹ, gần như không một tiếng động của một người khác.



Dung Khiêm nhíu mày. Y không thích phiền toái, rất không thích.



“Dung đại ca, có bằng hữu tìm huynh.” Theo tiếng nói, Thanh Cô và Phong Trường Thanh một trước một sau đi đến.



Ánh mắt Dung Khiêm khoảnh khắc nhìn thấy Phong Trường Thanh kia thoáng khựng lại, y không nói không rằng, gật đầu với Phong Trường Thanh, liền quay người chậm rãi đi đến phòng khách.



Phong Trường Thanh cũng không nói gì, lẳng lặng đi theo y. Lấy một loại tâm tình cơ hồ là kiềm chế giày vò, không nói lời nào, cũng không tiến lên đỡ. Theo nhịp chân cực chậm của Dung Khiêm, về đến phòng, cắn răng theo vào cửa phòng, với tay, rất tự nhiên mà đóng cửa lại.



Thanh Cô im lặng dừng chân trong sân, không đi theo nữa. Tùy tay cầm một cây chổi ở góc tường, bắt đầu quét tước tiểu viện nông gia của nàng.



Nàng là một nữ tử an phận mà ôn nhu. Nàng biết trong thế giới kia của Dung đại ca, có phấn khích vô hạn, cũng có những phức tạp mình vĩnh viễn không thể hiểu biết. Cho nên, sẽ không đi hỏi nhiều nhìn nhiều, nhưng mà nàng vẫn kiên trì muốn cùng Phong Trường Thanh trở về, bởi vì nàng hy vọng Dung đại ca biết, nàng ở ngay bên cạnh y, hễ kêu là có thể đến.



Nàng rất ngốc, nàng chẳng biết gì cả. Nhưng mà, nếu Dung đại ca muốn viết chữ, nàng có thể mài mực, nếu Dung đại ca có việc muốn ra ngoài, có nàng đỡ một phen, y đi đứng không lưu loát lắm, chung quy có thể đi nhanh hơn một chút.



Chỉ cần một chút việc vặt vãnh, nàng có thể giúp là được. Nhỏ hơn nhỏ hơn nữa, làm rồi, dù sao cũng tốt hơn là không làm.



Trong sảnh đường con con, Dung Khiêm bình tĩnh ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”