[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 64 : Lý nào lại thế
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Sa xuống, sa xuống, trầm luân, lại trầm luân.
Y rơi xuống trong bóng tối vĩnh viễn không có bờ bến. Trước mắt quang minh lại lên, vẫn là ngai vàng huy hoàng, điện các đường hoàng, vẫn là thần tử lãnh tâm dùng ánh mắt ôn nhu, nhìn quân chủ chăm chú, vẫn là nhất phái kính cẩn mà hành lễ ba khấu, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Xin xem tim thần!”
Tuần hoàn lặp lại, vô cùng vô tận.
Lần lượt hắc ám rồi lại quang minh, nam tử tuyệt tình trong ảo ảnh kia, lần lượt mỉm cười xé toang ***g ngực mình.
Đau, đau đớn thấu xương. Y là Phương Khinh Trần, cho nên, y không thể trốn thoát mỗi một chút đau đớn kia của Phương Khinh Trần trong ảo ảnh. Lần lượt xé toang ***g ngực, lần lượt cảm thụ những thống khổ và tuyệt vọng vô biên vô hạn kia.
Y đang bàng quan, cũng đang thân trải, lại vẫn lần lượt vươn tay, ý đồ bắt lấy thiếu niên gào thét điên cuồng, kêu gọi tuyệt vọng, nỗ lực vãn hồi hết thảy một cách vô vọng kia.
Nhược Hồng, tỉnh lại!
Trong bóng tối, Phương Khinh Trần đã không tự giác cuộn tròn mình, rên rỉ khe khẽ. Xé toang ***g ngực, moi ra trái tim, một lần lại một lần, xé toang, lại xé toang. Thống khổ mãnh liệt từng tầng chồng lên, dù là người kiên cường hơn, cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.
Thì ra, Sở Nhược Hồng, chưa bao giờ từng quên là hắn tự tay bức tử Phương Khinh Trần.
Một màn này đã dừng hình trở thành vĩnh hằng trong lòng hắn. Trong tiềm thức sâu nhất sâu nhất của hắn, quá khứ đau thương nhất này, cứ như vậy, một lần lại một lần, vĩnh viễn không ngừng lặp lại.
Hắn không chịu nổi, cho nên hắn phong bế ý thức của mình, đoạn tuyệt tư duy của mình, đem một màn tàn khốc nhất này chôn thật sâu, trên địa ngục liệt hỏa, xây dựng hoa viên đẹp đẽ nhất cho mình.
Sinh mệnh của hắn, vĩnh viễn dừng tại một chớp mắt kia, ngày hôm đó, dưới lâm viên ánh dương xán lạn, trong tiềm thức tăm tối, hết thảy đau khổ, hết thảy bi thương, hết thảy những chuyện không thể vãn hồi, lại vẫn đang không ngừng tái diễn.
Chỉ là, hắn có thể cho là mình không biết. Hắn có thể ở giữa lâm viên ánh dương xán lạn, chờ người đang ngủ bình yên kia, chậm rãi tỉnh lại.
Hiện tại, Phương Khinh Trần đã hủy nát ảo cảnh kia, y và hắn, liền cùng nhau trầm luân trong địa ngục sâu không thấy đáy này.
Phương Khinh Trần không biết mình còn có thể cầm cự bao lâu.
Hài tử kia, cũng đang lần lượt trải qua nỗi đau mất đi người thân nhất trong sinh mệnh. Nhược Hồng, tỉnh lại!
Lại một lần quang minh, lại một lần đối cùng đôi mắt Sở Nhược Hồng. Phương Khinh Trần cắn răng, bỗng nhiên tản tư duy mình đang cố gắng kiềm chế ra!
Thì ra, phải một lần lại một lần, không ngừng nhìn một màn kia như vậy, y mới nhớ ra rằng mình khi đó, kỳ thật vẫn đang đau đớn.
Kêu thảm đi, cầu cứu đi, khóc thét đi.
Y vô tình cho nên không ai để ý là đáng kiếp, y không có tim cho nên không ai lý giải là đáng kiếp. Một đời lại một đời, y độc ác quyết tuyệt, đùa bỡn lòng người, cho nên y đáng vì xúc động nhất thời, vĩnh viễn hãm trong mê cục trong lòng một người khác, lần lượt, vĩnh viễn không tận cùng mà ôn lại thống khổ ngày đó.
Trong địa ngục tăm tối, y không nỗ lực giãy ra nữa. Y chỉ im lặng mở to mắt, im lặng mà lần lượt nhìn khoảnh khắc máu tanh tràn ngập kia, im lặng mà lần lượt cảm thụ thống khổ của hai người, bao nhiêu đời, trùng trùng điệp điệp vĩnh viễn không bờ bến.
Đột nhiên một tia chớp lóe trước mắt! Chân trời chợt nổi sấm sét!
“Phương Khinh Trần, tỉnh lại!”
Tuyệt bích liệt diễm, vạn trượng hàn băng, nháy mắt tan rã.
Ảo ảnh moi tim mà chết, theo tiếng lòng bàn tay chợt thít, trái tim đỏ tươi kia, liền nát bấy thành khói bụi.
Trong thế giới tăm tối, yên tĩnh một vùng. Không phải y không muốn thừa cơ thoát ra, nhưng y đã quá mệt mỏi, yếu đuối đến mức chẳng còn một xíu khí lực nào.
Có thứ gì đó ấm áp đang từng chút đuổi dần lạnh giá, có lực lượng gì đó đang kéo từng chút. Nhưng mà, y chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, uể oải, không muốn để ý tới bất cứ kêu gọi nào nữa.
Đau, vẫn còn đau. Y chỉ muốn lặng lẽ một mình, im lặng chịu đựng đau đớn này, gắng chịu đựng, chịu đến khi đau đớn này tan hết, cố tình lại có một thanh âm không ngừng vo ve bên tai y như ruồi nhặng:
“Phương Khinh Trần, tỉnh lại, mau tỉnh lại!”
Y dần dần sốt ruột, cuối cùng vung một tay: “Ồn cái gì!”
Cảm thấy bàn tay rắn rắn chắc chắc hệt như đã đánh trúng cái gì đó, y ngạc nhiên mở mắt, ý thức được mình đang dựa lưng lên gốc đại thụ, ngồi yên không lộ vẻ thảm hại, mà người trước mắt, tóc tai bù xù, y quan không chỉnh, ôm mặt lui mấy bước, đứng đó trừng y: “Được lắm, khí lực không nhỏ đâu. Xem ra ngươi không còn chuyện gì nữa?”
Phương Khinh Trần nghe thanh âm của y, lúc này mới xác định y là ai, cúi đầu nhìn máu tươi trong lòng bàn tay mình, nghi hoặc hỏi: “Vương gia, tại sao bộ dáng lại như thế?”
Cho dù là người phúc hậu như Tần Húc Phi cũng cảm thấy răng hơi ngứa: “Ngươi nói xem? Phương hầu!”