[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 65 : Nhất tâm nhị dụng

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Thời điểm Phương Khinh Trần bắt đầu làm liều, sốt ruột nhất chính là Tiểu Dung. Y thân tại Yên quốc, tuy có thể nghe được động tĩnh trong Tiểu Lâu, nhưng không thấy màn hình trong phòng điều khiển chủ, trong Tiểu Lâu đang rối tung, chẳng ai có thể phân tâm giảng giải tỉ mỉ cho y. Y không thể lập tức biết tình huống của Khinh Trần, tự nhiên càng thêm lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể ở đó mà lo lắng suông.



Mà thống khổ nhất, lại là giáo sư Trang. Than ngắn thở dài chạy đến phòng điều khiển chủ, nhìn chằm chằm màn hình, xanh cả mặt. Đám học sinh này, từng đứa… không có đứa nào là khiến ông bớt lo!



Mắt thấy ánh mắt Phương Khinh Trần trong màn hình dần dần đau thương, quanh người dần dần có dòng khí vô hình xoay chuyển, giáo sư Trang thở dài một tiếng: “Chuẩn bị tiêu diệt Sở Nhược Hồng.”



Đám học sinh đều không nói gì, chỉ trầm mặc ngồi về vị trí mỗi người, bắt đầu điều khiển thiết bị. Chỉ có Dung Khiêm thân không ở Tiểu Lâu kêu một tiếng: “Giáo sư, Sở Nhược Hồng là người vô tội!”



Sắc mặt giáo sư Trang cũng rất không dễ nhìn: “Đúng vậy. Nhưng Khinh Trần đã bắt đầu mất khống chế. Nếu không thể lập tức đình chỉ hết thảy, một khi *** thần lực của trò ấy hoàn toàn thoát khỏi khống chế, thương tổn tạo thành sẽ là không thể vãn hồi.”



“Nhưng mà, giáo sư, *** thần của Khinh Trần ở ngay trong tư duy của Sở Nhược Hồng, nếu phá hủy Sở Nhược Hồng, Khinh Trần phải làm sao?”



“Sở Nhược Hồng nhỏ yếu quá mức, sức chịu đựng có hạn, thân thể của chính Khinh Trần, lực lượng có thể chịu đựng cũng có hạn như thế. Khinh Trần chỉ rút ra một chút *** thần lực tiến vào trong tư duy của Sở Nhược Hồng. Phá hủy Sở Nhược Hồng, Khinh Trần đương nhiên sẽ bị thương nặng, nhưng nếu không phá hủy Sở Nhược Hồng, cả *** thần Khinh Trần đều sẽ dần dần bị cuốn vào trong đau thương hỗn loạn, hậu quả đó sẽ không thể lường được.”



Dung Khiêm trầm mặc một hồi, rốt cuộc nhẹ nhàng nói: “Khinh Trần sẽ không mong muốn chúng ta cứu y như vậy.”



Giáo sư Trang đáp cực bình tĩnh: “Tôi biết!”



Dung Khiêm không thể nói nhiều hơn, chỉ ngơ ngác ngồi đó, lẳng lặng chờ mệnh lệnh tử vong vang lên.



Giữa tính mạng của người trong Tiểu Lâu và tính mạng của thế nhân, Tiểu Lâu luôn lo cho kẻ trước. Một khi bạn mình bị uy hiếp, đừng nói một Sở Nhược Hồng, cho dù là cần hủy diệt thế giới này, cũng không phải là không thể.



Dung Khiêm lòng thoáng buồn. Y hiểu, đây là nhân chi thường tình, ai lại có thể chân chính chỉ trích ai?



Có mấy ai giữa tính mạng của thân nhân và người lạ, sẽ đi lựa chọn một người lạ.




Dung Khiêm vuốt ngực thở phào, may mắn may mắn, may có Tần Húc Phi, may có giáo sư Trang, nếu chờ sắc nữ vô vị kia đáp lời, y chẳng phải sẽ nín một hơi mà chết tươi.



Y thở được một hơi, lúc này mới hỏi: “Giáo sư, Khinh Trần lần này vi quy, sẽ có xử phạt gì?”



“Em cũng đừng nhọc lòng thay trò ấy. Em cho là người người đều ngốc như em, vừa xúc động là không để đường lui cho mình? Tiểu tử này rất khôn khéo, biết phạm quy mức độ nào là ở trong hạn độ khoan nhượng của chúng ta.” Giáo sư Trang ngữ khí ít nhiều hậm hực: “Trò ấy chỉ vận dụng *** thần lực cực nhỏ cố xông vào cửa lòng Sở Nhược Hồng, nếu như không phải xảy ra phản phệ, cũng sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, chỉ cần lực lượng nhỏ đến mức không có khả năng tạo thành dị biến thời không, quy tắc của cục thời không sẽ không quá khắc nghiệt, cũng như lần trước sau khi trò ấy chết, còn có thể đưa tim lên đầu ngón tay Sở Nhược Hồng vậy, chỉ ngầm vi quy mà thôi.”



Dung Khiêm chỉ đành ngượng ngùng cười cười, vô luận thế nào, Khinh Trần không phải bị phạt nặng, luôn là chuyện tốt. Về phần bản thân, y trái lại cũng muốn để đường lui cho mình lắm chứ, nhưng mà thân thể kia của y sau khi bị lăng trì, lại đối mặt với mấy ngàn đại quân, không toàn lực bùng nổ, căn bản đã chẳng làm được gì.



“Có điều, lần này, bản thân việc phạm quy của trò ấy tuy không tính là nghiêm trọng, nhưng sau đó *** thần mất khống chế, vẫn tạo thành uy hiếp nhất định với sự ổn định thời không, cũng khiến cả Tiểu Lâu thập phần khốn nhiễu. Xử phạt liên quan, tôi sau khi cùng nhà trường và cục thời không thông tin đầy đủ lại quyết định.”



Dung Khiêm tin chắc, Phương Khinh Trần thật sự không có nguy hiểm. Nếu không giáo sư Trang không thể nhàn nhã như vậy, một bộ quan cách nói trơn tru đến thế, kín kẽ hoàn toàn.



Y quan tâm chính là điều này: “Tin tức này, đã cho y biết chưa?”



“Vừa rồi khi cậu ta nổi điên làm bừa, bọn tôi vẫn khuyên cậu ta đừng làm liều, dùng hết thời gian tháng này mất rồi. Cho dù muốn thông tri, cũng phải chờ tháng sau.” Trương Mẫn Hân cười nói: “Cũng tốt, để cậu ta thấp tha thấp thỏm cả tháng rồi hãy nói.”



“Bất kể nói như thế nào, lần này nhìn chung cũng là có kinh không hiểm…”



Trong đầu vang lên một tiếng cực nhẹ cực nhẹ, sau đó sâu trong Tiểu Lâu, thanh âm tranh cãi hỗn loạn kia biến thành yên lặng, thời gian thông tấn của y tháng này cũng đã bất tri bất giác dùng hết.



Cho đến khi chân chính xác định Phương Khinh Trần đã không việc gì và sẽ không lập tức đối mặt với xử phạt nghiêm khắc, y mới chân chính hoàn toàn buông lỏng, ý thức trở về hiện thực, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toàn thân, miệng lưỡi khô khốc, tùy tay cầm chén trà trên bàn đưa đến bên miệng, ánh mắt đồng thời đảo qua, phát giác trước mắt chỉ còn mình An Vô Kỵ, Thanh Cô lại không thấy bóng dáng, thuận miệng hỏi: “Thanh Cô đâu?”



“Đi nói chuyện hỏi vợ cho ngài rồi.”