[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 80 : Nhược nữ tìm chồng

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Nếu nói Hà Dũng, không biết hắn nên tính là có chí ắt làm nên, hay là người ngốc tự có phúc ngốc. Hắn tuổi trẻ lực tráng, có một thân dũng hãn man lực, nhưng chỉ bằng điều này, muốn tìm được cơ hội xuất đầu trong Triệu quốc trọng văn khinh võ, nội an đã lâu này, hy vọng thật là xa vời vô cùng.



Sau khi rời khỏi Hà gia thôn, hắn lang bạt tứ xứ, vẫn chỉ có thể làm công ngắn hạn để duy trì ấm no, nhưng do nghĩ Hà Tú Thư đang ở nhà chờ đợi, thủy chung không chịu từ bỏ, không chịu dừng bước. Sau đó, ngẫu nhiên một lần khi vượt qua sơn dã, bỗng nghe phía trước có vó ngựa hổ gầm, như là có người gặp nạn. Hắn là người thành thật, không thể thấy chết không cứu, đầu nóng lên, xách gậy trong tay rồi qua ngay.



Mãnh hổ kia thân trúng tên, cuồng tính đại phát, Hà Dũng trong tay bất quá là một cây gậy thô, lại ra sức liều mạng ngăn cản. Nếu như mãng hán bên cạnh hưng phấn bắn bị thương hổ, lại ngốc đến mức mất móng ngựa, ngã xuống bị thương, chỉ có thể ngay đơ ở bên giương mắt nhìn kia là một người bình thường, hắn khẳng định đã cùng vị lão ca nọ bầu bạn đến hoàng tuyền.



Nhưng vận khí của hắn thật sự không tồi. Vị kia lại là đô đốc Giang Lăng Cao Thành ra đây đi săn. Vị đô đốc này cho hộ đội tùy tùng tản hết vào rừng, đi xua dọa dã thú, bản thân thì phóng ngựa hoan hỉ đuổi theo một con nai trốn chạy, sau đó vừa vặn gặp phải con hổ vàng óng to lớn này. Trong mắt hắn con hổ kia chính là đại ỷ da hổ và rượu hổ cốt, lúc hưng phấn giương cung, căn bản quên béng trước tiên phải coi thử thị vệ nhà mình có còn ở bên cạnh không.



Nếu không phải Hà Dũng, chờ đám thị vệ đó đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc chạy đến hiện trường, chỉ có thể chờ nhặt xác cho đại nhân mình. Đô đốc đại nhân giơ chân đá bay đám thị vệ xúi quẩy nọ, cũng thu Hà Dũng vào phủ đô đốc Giang Lăng, cho hắn làm một thị vệ trưởng trung cấp trong phủ, lại trọng thưởng vàng bạc vải vóc, phòng ốc ruộng đất.



Hà Dũng lòng nóng như lửa đốt, nhậm chức chưa được mấy hôm đã cầu thỉnh nghỉ phép hai tháng, nói muốn về quê cưới vợ. Cao Thành cảm động đáp ứng, lại tặng không ít vàng bạc khác nữa.



Nhưng mà, một tháng còn chưa đến, Hà Dũng lại một mình buồn bã quay về. Người bên ngoài hỏi việc hôn nhân, hắn chỉ lắc đầu, không đáp một lời. Thấy hắn như thế, cũng có người mượn cơ hội làm mối tác hợp cho hồng nhân đô đốc phủ này, chỉ là hắn lại một mực là bộ dáng nản lòng thoái chí, không chịu nói việc hôn nhân. Bởi vậy, đến nay vẫn là một thân một mình.



Đối chiếu tin tức bắt được trong tay, Phong Kính Tiết đã có chín phần nắm chắc. Vừa nói với Hà Tú Thư, quả nhiên Hà Dũng kia chính là người nàng muốn tìm, Hà Tú Thư lúc này vừa hỉ vừa bi, suýt nữa lại ngất đi.



Hỉ là rốt cuộc đã tìm được người trong lòng. Bi là do đồn đãi thái quá như thế, mà người trong lòng lại hiểu lầm nàng. Nhưng tình lang chung quy là người trọng tình, cho dù hiểu lầm nàng thất trinh với người ta, lại vẫn không chịu nói xấu nàng bên ngoài, cũng không chịu cưới vợ…



Hà Tú Thư nào còn ngồi được, chỉ hận không thể lập tức chạy đến phủ Giang Lăng. Phong Kính Tiết cũng rất muốn sớm đưa nữ tử này và tình nhân nàng đến thành đôi, bởi vì thân thể Lư Đông Ly đã chuyển tốt đến mức y cho rằng có thể dẫn đi tìm Tô Uyển Trinh, tự nhiên không muốn trì hoãn nữa. Ba người thu dọn qua loa, lập tức khởi hành.




Sau đó, ngày nào đó, Hà Dũng lại trong lúc vô ý nghe người nói đến, một người rất giống Hà Tú Thư, đang ở đầu đường mà tìm người nơi nơi, lập tức vui mừng như điên, kích động vắt giò lên cổ chạy về ngã tư đường đó.



Nhưng mà, hắn lại luôn không có vận khí, luôn lần lượt lỡ mất như vậy. Mỗi lần khi hắn nghe tin chạy đến nơi nào đó, nàng luôn vừa rời khỏi, chỉ để lại hắn, nghe người qua đường giải thích nàng bi thương vô trợ như thế nào, một mình ôm một hài tử thê lương, ở đầu đường náo nhiệt khóc lóc không dứt như thế nào.



Sau vài ngày, Hà Dũng rốt cuộc nghe được địa chỉ chính xác của họ, liều mạng chạy đến. Lúc xa xa nhìn thấy cửa viện, lại thấy trước cổng đậu ba chiếc xe ngựa, đám đầy tớ già đang vận chuyển hành lý. Mà người hắn nhớ nhung đã lâu kia, cõng con đang định bước lên xe ngựa.



“A Tú!”



Hắn kích động khủng hoảng, sợ nàng lại rời hắn mà đi, không nơi truy tìm. Chạy tới mấy bước, ngã hai lần, rốt cuộc mới bổ đến trước người Hà Tú Thư.



Hà Tú Thư cũng bổ về phía hắn. Hai người ôm chặt lấy nhau, ôm đầu khóc nức nở.



Phong Kính Tiết đỡ Lư Đông Ly, ở ngoài vài bước nhìn một màn này, trong lòng đắc ý, chỉ cảm thấy viên mãn vô cùng.



Giờ này khắc này Phong Kính Tiết vẫn chưa biết vì một màn này, cái giá họ sắp phải trả sẽ đắt đến thế.



Nhưng cho dù là về sau, y vẫn không hề bởi vậy mà hối hận. Có một số việc cho dù phiền toái, cho dù biết rõ là cái giá rất đắt, ngươi chung quy cũng vẫn không thể không làm.