Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 27 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Bầu trời không có sao



☆ ☆ ☆



Tiếu Lang giật bắn cả mình, cậu quả thực là quên mất chuyện này… 囧 Chuyện cũng hồi tháng trước rồi còn gì!



“Ông không phải chứ… toàn khối hạng nhất a… đây cũng đâu phải là thi cuối học kỳ đâu a!!”



Thi cuối học kỳ ở trường trung học Hoa Hải, lớp thực nghiệm cùng với lớp ưu tú sẽ thi đề riêng. Nhưng còn trong kỳ thi giữa học kỳ, đề thi của toàn khối là thống nhất chung một đề, đối với hai cái lớp chứa toàn biến thái kia mà nói, thi giữa học kỳ căn bản chỉ là một cái vấn đề nho nhỏ không chút quan trọng!



Vương Mân “Cho nên mới mệt a.”



Tiếu Lang “Nhưng mà mấy hôm nay không phải ông ngủ quá trời sao? Hôm thứ bảy tuần trước tui còn thấy ông ngủ hơn 15 tiếng, tui nhớ rõ ràng mà!”



Vương Mân “Ồ, chắc là do mất hơi nhiều tế bào não.”



“Tui đâu có ép buộc ông phải thi được hạng nhất đâu, dù cho ông không đạt được, nếu như ông muốn tui làm em… tui cũng sẽ đồng ý mà!” Ánh mắt của Tiếu Lang có chút hoảng hốt… Vương Mân đối với cậu thật sự rất rất tốt.. nếu như làm em của cậu ấy, cũng đâu có gì xấu đâu phải không?



“Không được,” Vương Mân nhìn Tiếu Lang chằm chằm, trịnh trọng mà nói “Nếu là đàn ông thì phải giữ lời hứa.”



“…” Mấy lời này khiến cho nội tâm Tiếu Lang thực sự xúc động : ai, cái tên Vương Mân này… đôi khi thực sự khiến người khác rất là khâm phục…



Cũng bởi vì như thế, cho nên Tiếu Lang không rối rắm việc mấy hôm nay cô đơn một mình nữa.



Hai người lại như trước cùng nhau đi ăn cơm, đi tiệm Net chơi game.



☆ ☆ ☆



Cuối tuần qua đi, điểm của kỳ thi giữa học kỳ rốt cuộc cũng có. Ngay lúc đám học sinh vẫn còn chưa biết gì cả thì, phòng giáo vụ của các khối lớp năm nhất đã muốn nổ tung…



Lúc mới bắt đầu, các giáo viên mạnh người nào chấm bài thi của người nấy, cũng không phát hiện được có việc gì bất thường khác lạ. Đến lúc sau, khi mà chủ nhiệm toàn khối nhận về điểm của các môn, bắt đầu công tác thống kê tính điểm cùng với xếp hạng thì, sự việc thần kỳ đã xảy ra.



Thầy giáo Phương, chủ nhiệm lớp thực nghiệm, một bên sửa sang lại hồ sơ, một bên thuận miệng hỏi “Hạng nhất là ai a, Chu Duệ hử? Tôi thấy đứa bé kia rất giỏi.”



Chủ nhiệm toàn khối nhìn nhìn, nói “Không phải.”



Thầy Phương “Vậy là ai a? Lý Giai Đông? Hay là Liêu Tư Tinh?”



Chủ nhiệm toàn khối “Không phải hai đứa đó, là một đứa tên Vương Mân.”



Thầy Phương “Uông Mẫn? Con bé đấy bình thường cũng không nổi trội lắm mà…”



Chủ nhiệm toàn khối “Ai, thầy Phương a… cái đứa đứng hạng nhất… không phải học sinh của lớp thực nghiệm của thầy.”



Chủ nhiệm lớp ưu tú là cô giáo Vu cũng đứng ở gần đó, cô bảo “Lớp của tôi cũng không có học sinh tên Vương Mân.”



Thầy Phương “Là học sinh lớp bình thường sao? Vận khí cũng không tệ, thi được bao nhiêu điểm vậy?”



Chủ nhiệm toàn khối “Rất cao, so với đứng hạng hai toàn khối hơn những 15 điểm…”



Lời này vừa ra, cả văn phòng đều ồ lên, mấy giáo viên đứng gần đều bước sang xem thử, coi học sinh nọ là thần nhân nào, sáng tạo ra kỳ tích chưa bao giờ phát sinh ra từ lúc Hoa Hải phân đẳng cấp ban cho tới giờ!



“Ông trời ạ, tổng điểm 891 điểm? Chia đều ra là 99 điểm một môn?”



“Ngữ văn 96 điểm, Toán học tối đa, kế tiếp là Anh ngữ, 97…”



“Hai môn đó đều có đề cần phải viết văn, lúc giáo viên chấm điểm không được phép cho tối đa a.”
Tiếu Lang “…” Thật kỳ quái a, hai nam sinh mà tay nắm tay như vậy…



Tuy rằng trong đầu nghĩ thế, nhưng cậu vẫn không có rút tay lại, chỉ mặc đối phương nắm lấy tay mình.



Bàn tay của Vương Mân hơi lạnh lạnh, so với độ ấm tay của Tiếu Lang thấp hơn một chút. Bất quá hai tay nắm lại với nhau trong chốc lát, độ ấm liền cân bằng. Hai người đều không bị chứng đổ mồ hôi tay, cho nên nắm như vậy thật sự rất ấm áp, rất thoải mái.



Cả hai người chầm chậm đi một vòng trên sân thể dục, không ai nói lời nào.



Đến vòng thứ hai, một trận gió lạnh chợt thổi cuốn qua sân thể dục, Vương Mân hỏi “Có lạnh không?”



Tiếu Lang trả lời “Không lạnh.”



Vương Mân “…”



Tiếu Lang “…”



Lại không ai nói lời nào, hai người lấy tốc độ rùa bò đi vòng quanh sân thể dục vài vòng. Tiếu Lang nghĩ, phải đi dạo tới chừng nào đây a? Bất quá cứ như vậy, chầm chậm mà đi, hóng gió mát… cũng rất thoải mái ha…



Vương Mân hỏi “Leo lên xà đôi ngồi chơi không?”



Tiếu Lang nói “Cũng được.”



Nói xong, hai người mò mẫm bước tới chỗ xà đôi đặt ở góc sân thể dục, còn vô tình bắt gặp một đôi tình lữ đang vụng trộm yêu nhau, đôi tình lữ nọ rất nhanh liền chạy mất bóng.



Vương Mân “Coi bộ chúng ta làm phiền người khác…”



Tiếu Lang “Ừ, phải đó.”



Vương Mân “…”



Tiếu Lang “…”



Cả hai người nắm lấy xà bật người lên, nhích nhích lại gần, ngồi tựa vào nhau, ngẩng đầu nhìn lên… không trung một sắc tối âm u.



Vương Mân nói “Bầu trời không có sao.”



Tiếu Lang nói “Ừ, cũng không có trăng nữa.”



Vương Mân “…”



Tiếu Lang “…”



Tiếu Lang có cảm giác, nội dung đối thoại giữa cả hai người bọn họ, thực sự… rất quỷ dị. Nhưng mặc dù vậy, cậu lại không cảm thấy có chút buồn tẻ nào, hơn nữa, lại cảm thấy rất thoải mái… hệt như hồi trước.



Trong bóng tối, thanh âm lười biếng của Vương Mân vang lên, hỏi “Muốn nắm tay không?”



Tiếu Lang nâng tay phải đưa qua, để cho tay trái của Vương Mân nắm lấy.



Vương Mân “Nè…”



Tiếu Lang “?”



Ngón tay của thiếu niên nắm lấy thật chặt, ngữ khí chứa đầy ý cười “Định khi nào mới gọi tớ là anh? Tớ cho cậu cơ hội nhiều như vậy rồi mà…”



______________________