Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 28 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Xưng hô độc nhất vô nhị



☆ ☆ ☆



Tiếu Lang cảm giác, trái tim của mình giống như bị một cái kìm điện hơn 1KV giật một cái…



Một loại cảm giác không thể nào mô tả bằng lời, một loại cảm giác mà Tiếu Lang chưa từng trải nghiệm qua… sợ hãi, hoảng hốt, lại có chút xấu hổ, vui sướng… vì cái gì lại như vậy?



Vương Mân “Có chơi là phải có chịu nha, không được chơi xấu.”



Thanh âm của thiếu niên thật ôn nhu… theo gió tản đi thật nhẹ, thật nhẹ…



Tiếu Lang “…”



Xấu chính là ông thì có! Bình thường nói đùa nói giỡn, gọi một tiếng anh cũng rất dễ dàng…. Cố tình lại bắt buộc ngay lúc này, trong không khí như này…



A~~~~



Không sai, hiện tại là một buổi đêm không sao cũng không trăng, nơi này là góc sân thể dục tối đen không một bóng người, thiên thời lẫn địa lợi… ra vẻ như không giống ai.



Nhưng là… nhưng là… tại sao lại cảm giác trong ngực có chút nhột nhạt, thực khó chịu a!



Tiếu Lang đang định rút tay đi, liền bị Vương Mân nắm kéo lại, nhẹ giọng thúc giục “Kêu đi.”



Một chữ nọ bị Tiếu Lang ngậm trong miệng, nhai tới nhai lui một hồi, cuối cùng mới được phun ra “Anh…”



Vương Mân nở nụ cười, cười rất khẽ, sau đó mới nói một tiếng đáp lại “Ừ.”



Tiếu Lang “…”



Vương Mân “Anh gọi em là gì bây giờ, em trai?”



Tiếu Lang “…Tùy anh.”



Vương Mân “Trong nhà thường gọi em là gì?”



Tiếu Lang “Ba thì gọi là… bé lớn, còn mẹ hay gọi Long Long, em trai thì kêu anh hai…”



Vương Mân “Hm, vậy những cái đó không thể dùng, Tiểu Long Nhân với Tiểu Long Nữ cũng không thể dùng.”



Tiếu Lang “Tại sao vậy?”



Vương Mân “Anh muốn một xưng hô độc nhất vô nhị.”



Tiếu Lang “…”



Vương Mân “Long Nhi, thế nào?”



“…” Quỷ dị quá đi… thiệt là muốn khóc chạy quá đi đó mà~~



Vương Mân “Sao vậy, không thích tên này?”



Tiếu Lang “Có lựa chọn nào khác sao?”



Vương Mân “Không thì kêu Tiểu Tiểu?”



Tiếu Lang “Tiểu Tiểu?”



Vương Mân “Bởi vì cảm thấy em rất nho nhỏ.”



Thao… Nho chỗ nào nhỏ chỗ nào! Cùng lắm thì lùn hơn ông 4 cm thôi chứ mấy!! Nhẹ hơn có 9kg thôi… chứ mấy!!!



Vương Mân “Long Nhi, hoặc Tiểu Tiểu, chọn một cái.”



Tiếu Lang rối rắm hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói “Tiểu Tiểu đi.” Long Nhi nghe thực sự rất quái đản, cảm giác như trong phim truyền hình người ta mới kêu như vậy…



Vương Mân trầm mặc hồi lâu, nói “Tiểu Tiểu, còn nhớ tuần trước anh nói, em đừng bắt chước cách nói chuyện của nữ sinh không?”



“A? Nhớ chứ, sao vậy?” Trước đó đám người Triệu Vu Kinh làm đủ trò trêu ghẹo ăn hiếp Tiếu Lang, Tiếu Lang lại đi học đám nữ sinh nhõng nhẽo nũng nịu làm cả đám buồn nôn, sau lần đó Vương Mân có nhắc với cậu về việc này một lần, bất quá lúc đó Tiếu Lang cũng không cảm thấy có gì không đúng.



Vương Mân nói tiếp “Sau này không được làm như vậy.”




=_= Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ cứ ôm hoài vậy sao? Mình nhất định sẽ bị ép dẹp lép như con tép cho coi!!!



Ngay thời điểm thân thể của Tiếu Lang vì đau mà run lên thì, Vương Mân buông cậu ra “Tiểu Tiểu, em vẫn luôn ở cạnh anh đúng không?”



Cái này… Rốt cuộc là vấn đề quỷ quái gì đây a? 囧



Tiếu Lang “Vẫn luôn? Tốt nghiệp rồi làm sao đây?”



Vương Mân “Cả hai chúng ta vẫn sẽ cùng nhau.”



Tiếu Lang “Đại ca~~ nguyện vọng của ông đúng là rất đẹp, nhưng mà ông phải thi vào Khoa Đại đúng không? Mọi người đều bảo ông có thể vào Khoa Đại, thành tích của tui chắc chắn là không thể nào…”



Vương Mân ngắt lời cậu “Có anh ở đây, em còn sợ thành tích không thể tiến bộ sao?”



Tiếu Lang nghe xong những lời này, cảm giác như mình đang gặp một viên kẹo nạm đầy vàng lấp lánh quanh thân từ trên bầu trời rơi xuống, “beng” một cái, hung hăng đập vào đầu mình!



Hai mắt cậu sáng rực lên “Anh nói thật hả?”



Vương Mân sủng nịch nhìn Tiếu Lang, nói “Tiểu Tiểu, anh chưa từng nói gạt em.”



Tiếu Lang chóng mặt lâm vào bên trong những ảo tưởng của mình : Khoa Đại nha, có thể vào được Khoa Đại nha…



Nghĩ một hồi, trong đầu Tiếu Lang đột nhiên “đinh” một tiếng, như tiếng chuông kéo cậu về với thực tại, cậu hỏi Vương Mân “Nói mau, lúc nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”



Vương Mân “Không có chuyện…”



Tiếu Lang “Thôi đi, vừa nhìn thấy mặt là biết không bình thường rồi, lúc bình thường ông đâu có như vậy!”



Vương Mân “Bình thường anh như thế nào?”



Tiếu Lang “Rất bình tĩnh, rất tự tin… ừ, chính là giống hiện tại nè…”



Vương Mân “…”



Tiếu Lang “Ông nói tui phải ở cạnh ông, thân làm anh em… à không, làm em trai… Cảm thấy bản thân có lẽ nên quan tâm một chút tâm lý sức khỏe của anh em mình.”



Vương Mân đưa tay sờ sờ đầu Tiếu Lang, bị Tiếu Lang hất ra “Đừng tưởng sờ sờ tui mấy cái là có lệ cho qua nha…”



Vương Mân “…’



Tiếu Lang lôi kéo Vương Mân ngồi xuống, dùng thanh âm mà bản thân tự cho là dịu dàng nhất ôn nhu nhất, bắt đầu khai đạo “Mẹ tui nói á, nếu trong lòng cảm thấy không được thoải mái, nhất định phải nói ra, nếu cứ nghẹn như vậy, thân thể sẽ rất ức chế. Trong chuyện cổ tích cũng có khuyên chúng ta đó, bảo là khi nào không nhịn được phải đi kiếm một cái hốc cây nói…”



Vương Mân : Ở đâu ra chuyện cổ tích quái đản vậy?



Tiếu Lang lại tiếp tục nói “Mẹ của tui còn nói, tâm sự chính là thức ăn khó tiêu hóa nhất, một cái tâm sự để trong lòng nghĩ một năm trời cũng không cách nào xóa nó đi được, cho nên cũng không thể tiêu hóa được. Nhưng nếu như mình nói ra rồi, chức năng dạ dày của người khác so với mình tốt hơn, liền có thể giúp mình tiêu hóa nó!”



Vương Mân hoài nghi nhìn nhìn Tiếu Lang “Dạ dày của em so với anh tốt hơn sao?”



Tiếu Lang “Này là so sánh, là so sánh có hiểu hay không!!”



Vương Mân tựa hồ như lâm vào do dư : thôi vậy, năng lực tạo không khí của Tiếu Lang quả thực rất mạnh, hiện tại mình cũng rất rất là muốn nói ra hết…



Vương Mân hỏi “Chỉ im lặng lắng nghe thôi đúng không?”



Tiếu Lang “Không thể phát biểu ý kiến sao?”



Vương Mân “Trong chuyện cổ tích không phải khuyên chúng ta nhịn không được thì đi kiếm gốc cây nói hết sao? Gốc cây có thể phát biểu ý kiến?”



Tiếu Lang “…Vậy được rồi, không lên tiếng là được.’



Vương Mân “Còn nữa, lúc nói chuyện, không cho phép nhìn mặt của anh.”



Tiếu Lang “Ha, vậy muốn làm sao? Bắt quay lưng lại nghe hả?” Không muốn cho người nhác nhìn mặt, là vì sợ sẽ khóc sao?



Vương Mân “Giống như lúc nãy ấy, để cho anh ôm em.”



Tiếu Lang “…”



______________________