Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 32 :
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Của Tiểu Tiểu đều thuộc về anh
☆ ☆ ☆
Ăn uống xong rồi, Vương Mân đi tắm rửa, còn Tiếu Lang thì nằm úp trên bàn cầm di động chơi game mini.
Một lúc sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài phòng ký túc vọng vào, Tiếu Lang nhảy xuống giường bước ra mở cửa, ngoài cửa là Liêu Tư Tinh.
Liêu Tư Tinh “Hi ~ Tiếu Lang.”
Tiếu Lang hơi ngại ngùng cười cười chào lại Liêu Tư Tinh “Hi~…” chị dâu… “Vương Mân đi tắm rồi, có cần vào chờ cậu ấy không?”
Liêu Tư Tinh “Cũng được.”
Có con gái vào phòng, Tiếu Lang cũng không dám tùy tiện như mọi khi, cậu hết sức cẩn thận chỉnh sửa lại mền gối bị mình ngủ khiến cho loạn lung tung cả lên trên giường Vương Mân cho thật chỉnh tề, lại cầm ly bên chỗ Vương Mân rót cho Liêu Tư Tinh một ly nước.
Liêu Tư Tinh nói “Phòng ký túc của mấy cậu cũng sạch sẽ ghê ha, không có mùi gì lạ hết.”
Tiếu Lang ha ha cười nói “Vậy sao?” Hình như vệ sinh ký túc xá đều do Vương Mân với Cố Thuần chịu trách nhiệm…
“Chắc là do A Mân có tật ưa sạch sẽ đi, ha ha, tớ từng ghé thăm ký túc xá của một tên nam sinh trong lớp, nguyên căn phòng của tên đó toàn là mùi vớ thối, chăn mền cũng lộn xộn khắp nơi…” Liêu Tư Tinh vừa nói, khóe miệng khẽ xếch lên, lông mày cũng hơi hơi nhíu lại, kết hợp với ngữ khí đáng yêu của cô nàng, khiến cô nàng thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Tiếu Lang ngây ngốc nhìn Liêu Tư Tinh, hỏi “Vương Mân có tật ưa sạch sao?”
Liêu Tư Tinh nói “Phải a, ở nhà phòng của tên đó, đều phải tự tay quét dọn mới chịu nổi, sạch sẽ tới phát sợ luôn a, nữ sinh như tớ thấy phòng Vương Mân mà còn xấu hổ nữa là…”
Tiếu Lang gật gù tỏ vẻ thấu hiểu, nhìn bàn học trong phòng ký túc của Vương Mân sạch tới mức nào thì biết.
“Không chỉ vậy thôi đâu, cậu ta còn có tính ưa sạch sẽ về mặt tinh thần na!” Liêu Tư Tinh nhìn Tiếu Lang, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói “Cậu biết con mèo đúng không?”
Tiếu Lang “Mèo? Biết chứ.”
Cô nàng thoạt nhìn giống như đang công bố bí mật gì kinh khủng dữ lắm, hết sức nghiêm túc nói “Tớ cảm thấy A Mân giống hệt mèo.”
Tiếu Lang “Ha?”
Liêu Tư Tinh “Mèo là loài có ý thức lãnh địa cá nhân rất mãnh liệt, A Mân giống hệt a…”
Tiếu Lang “…”
Liêu Tư Tinh “Phàm là lãnh địa thuộc về riêng cậu ấy, cậu ấy không cho phép bất cứ ai xâm lấn hết. Tớ đến nhà A Mân cũng không được phép vào phòng cậu ấy, nhiều nhất chỉ có thể đứng ở cửa nhìn lén thôi.”
Tiếu Lang “…ghê vậy sao?”
Vương Mân đúng là quá đáng, nếu như Liêu Tư Tinh là bạn gái của mình, mình khẳng định sẽ dẫn nhỏ đi thăm một vòng căn phòng của mình! Dẫn luôn nhỏ đi thăm phòng em trai mình luôn, nhìn đồ chơi của em trai, tranh vẽ của em trai, cho xem hết!
Liêu Tư Tinh tiếp tục nói “Cho nên hồi trước lúc cậu ấy bảo phải thi vào Hoa Hải, tớ cảm thấy đúng là chuyện lạ có thiệt… Hơn nữa A Mân cư nhiên lại có thể thích ứng được cuộc sống ký túc xá như này, quả thực khiến người khác há hốc mồm!”
Tiếu Lang thầm nghĩ : ừ ha, hồi đó trước lúc vào Hoa Hải, mẹ mình cũng có bảo, ký túc xá không thể so với nhà mình, bốn nam sinh ở chung một phòng, nhất định phải nhường nhịn lẫn nhau… Chắc là Vương Mân cũng nghĩ vậy đi.
Liêu Tư Tinh đảo mắt nhìn quanh một vòng, hỏi “Giường nào là giường của A Mân vậy?”
Tiếu Lang vỗ vỗ cái giường dưới mông mình “Chính là này nè.”
Liêu Tư Tinh mở to hai mắt, một bộ không thể nào tin được “Cậu ngồi trên giường cậu ta?”
Tiếu Lang “?”
Có cái gì kỳ quái đâu chứ? Khoảng cách từ giường của Vương Mân đến bàn học lẫn cửa phòng ký túc là gần nhất, còn giường của Tiếu Lang lại dựa vào tường sát balcon, hiện tại Liêu Tư Tinh ngồi ở trước bàn học, mình đương nhiên là phải ngồi trên giường Vương Mân mới tiện tán gẫu với cô nàng chứ.
Liêu Tư Linh khiếp sợ nói “Cậu ấy cho phép sao?”
Vương Mân cười khúc khích, kéo áo Tiếu Lang ra, nhanh như chớp nhét tờ tiền kia vào “Anh hai cho em tiền tiêu vặt.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “?”
Tiếu Lang cầm ví tiền nhét vào tay trả lại Vương Mân, lại mò mẫn trong áo lấy tờ tiền kia ra, nói “Tại sao cứ cho em tiền hoài thế?”
Vương Mân hỏi “Vậy em muốn cái gì?”
Tiếu Lang không nói chuyện, động tác trên tay nhanh nhẹn bắt đầu gấp lấy tờ tiền “Nhìn nè, chủ tịch cười nham hiểm, hé hé hé… Còn nữa, xem nè, chủ tịch khóc ròng, hu hu hu…”
“Tiểu Tiểu…” Vương Mân dùng tay ôm lấy bả vai Vương Mân, nhìn cậu gấp tiền giấy thôi mà cũng gấp đến thật vui vẻ, cúi đầu tựa vào đầu Tiếu Lang, phát ra cảm xúc từ sâu trong nội tâm “Em thật đáng yêu.”
“…”
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang trở mình qua, đổi sang tư thế nằm úp trên giường, chống khuỷu tay, cầm lên di động đặt bên cạnh gối nằm, tiếp tục chơi xếp gạch.
Hai vành tai của cậu thoáng đỏ hồng, cổ so với nam sinh bình thường có phần thon gầy hơn một chút, bởi vì cơ thể gầy, cho nên nằm tư thế này khiến phía sau gáy có phần hơi lõm vào, tạo nên một cái hõm nhàn nhạt.
Vương Mân cảm thấy có chút thú vị, vươn ngón tay sờ sờ thử, Tiếu Lang lập tức rụt cổ nói “Nhột!”
Vương Mân nói “Chỗ này của em sao lại bị lõm vào vậy?”
Tiếu Lang “Thật hả?”
Vương Mân “Ừ, của anh không có.”
Tiếu Lang sờ sờ chính mình, lại sờ sờ Vương Mân, quả nhiên cảm thấy không giống nhau.
“Anh không nói em cũng chẳng biết sau ót lại có cái lỗ hõm vào như vậy.”
Vương Mân chớp chớp mắt nói “Cái hõm này là do anh phát hiện a.”
Tiếu Lang “Ừ?”
Vương Mân “Anh đặt tên cho nó, gọi nó là cái hõm nhỏ của Tiểu Tiểu.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Chỉ cần là của Tiểu Tiểu, đều thuộc về anh.”
Tiếu Lang nở nụ cười “Được thôi, vậy trả tiền đây.”
. . .
Bởi vì có em làm bạn, cho nên không biết đến ưu sầu, không cảm giác được bi thương, cũng không biết được cái gì là mê mang.
Cùng uống chung một ly trà sữa, cùng nằm trên một chiếc giường đơn sơ… Những phát hiện nho nhỏ, những khoái hoạt nho nhỏ, từng giọt từng giọt nho nhỏ, đến một lúc nào đó sẽ hợp thành một dòng suối xanh thẳm của tháng năm, phản chiếu vào hồi ức từng đợt từng đợt lấp lánh…
Những điều mà người khác nói đến, là phản chiếu của nỗi tịch mịch, là những thời khắc cô độc bi thương… hết thảy, trong mắt của anh giờ phút này, đều trở nên hoang đường như thế…
Đã từng, cảm thấy bản thân mình cũng là một phần tử của những u buồn tuổi thanh xuân, thực sự buồn cười, buồn cười biết bao…
Hạnh phúc, chỉ đơn giản đến mức như thế…
Chỉ đơn giản như thế thôi, cũng đã đủ …để có được hạnh phúc…