Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 6 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Hoa hậu lớp A3



◊ ◊ ◊



Trong lòng Tiếu Lang kịch liệt giãy dụa, hóa ra đệ nhất cao thủ chính là cái bộ dáng này đó hả… Như thế nào có điểm giống như mình đang tự chui đầu vào rọ chứ…



Lúc này, Bạch y nhân đột nhiên mở miệng : “Giang Phong Vũ Hỏa là gì của ngươi?”



Tiểu Long Nữ : “Không biết.”



Bạch y nhân lại hỏi : “Vậy Thường Tiếu Thiên là gì của ngươi?”



Tiểu Long Nữ : “Nói nhảm ít thôi! Chuyên tâm bị đâm đi!”



Bạch y nhân : “…”



Hắc y nhân : “…”



Tiếu Lang nghĩ thầm, cứ tiếp tục đánh như vậy cũng không phải biện pháp, liền hỏi trong kênh đội ngũ “Cái tên Dạ Hành Vân có nhược điểm gì?”



Vong Tình : “…”



Thường Tiếu Thiên : “Ngốc còn chưa chết sao??”



Tiểu Long Nữ : “Còn đang đâm nó… Nó hỏi Giang Phong Vũ Hỏa là người nào của tui, cái gì tên Giang Phong Vũ Hỏa là nhược điểm của nó sao?”



Khốc Lạc Lạc : “…”



Mạt Danh : “…”



Thường Tiếu Thiên : “Để anh vào acc lớn giết lại giúp ngốc nha?”



Tiểu Long Nữ : “Ông có acc lớn?! Kháo, sao không mau đến!!”



Thường Tiếu Thiên : “…đến ngay!”



Vong Tình : “Chịu đựng nha, nhỏ ngốc!”



Thường Tiếu Thiên bỏ đội, trong chốc lát liền có một người lạ tham gia vào đội ——’ Giang Phong Vũ Hỏa ‘.



Tiếu Lang : “…”



Vương Mân ngồi bên cạnh chen vào nói “Còn chưa chết nữa sao?”



Tiếu Lang : “Không… nha!!!”



Nghe được tiếng kinh hô của Tiếu Lang, Vương Mân sứng sốt, phát hiện cái biểu tượng của cậu ta đã trở thành màu xám, hệ thống cũng nêu lên : người chơi này đã chết, hiện đang ở Minh Giới, xin mời sau 59 giây nữa mới liên hệ lại.



Vương Mân : “…” chết là chuyện bình thường thôi mà…



Một hồi sau, Tiếu Lang từ Minh Giới đi ra liền trực tiếp trở về khu vực an toàn, vừa mới xoay người, lại bị cứng đờ không thể cử động.



Trên màn ảnh cũng nhảy ra một cái khung hình vuông : đã ngắt kết nối với server.



Tiếu Lang “Có chuyện gì vậy?”



Vương Mân “Đã hết giờ rồi…” trên màn hình máy tính bên Vương Mân cũng biểu hiện cái khung giống vậy.



Tiếu Lang “Nhanh quá vậy!?”




Vương Mân cũng lấy một miếng bỏ vào miệng nhai, vừa ăn vừa cảm thán từ đáy lòng “Ngon ghê, so với bên ngoài bán còn ngon hơn nữa!”



Nạch Bách Kiêu giằng co trong chốc lát, thấy Vương Mân ăn, cũng bốc thử một miếng ăn, bảo “Cũng không tệ lắm.”



Cố Thuần cười hắc hắc, vẻ mặt rất cao hứng, cất bình vào, hỏi Tiếu Lang “Hôm chủ nhật cậu làm cái gì?”



Tựa hồ như Nhạc Bách Kiêu rất thích nói chuyện với Vương Mân, cho nên lúc này hai người lại tụ cùng một chỗ tán gẫu chuyện học tập, Cố Thuần cũng tự nhiên tụ lại nói chuyện cùng Tiếu Lang.



Tiếu Lang vỗ vỗ giường mình, ý bảo Cố Thuần ngồi xuống, lại nói “Cũng không có muốn làm gì, trở về nhà ăn thức ăn mẹ nấu, xem TV một chút, hồi sáng này liền trở lại ký túc xá, còn ông?”



Cố Thuần ngồi bên giường, thuận tay cầm lấy một quyển sách đặt trên bàn học của Tiếu Lang cạnh đó, lật xem thử “Cũng chẳng khác gì cậu mấy, có giúp đỡ trong nhà làm ít việc vặt.”



Tiếu Lang “Nhà ông làm cái gì?”



Cố Thuần “Có mở tiệm ăn nhỏ.”



Tiếu Lang “A, này chẳng phải muốn ăn cái gì là ăn cái đó sao?”



Cố Thuần “Cũng không hẳn, trong nhà có nấu cơm riêng để cả nhà ăn, thức ăn trong tiệm đều là đầy dầu mỡ, mẹ tui không cho tui ăn, bất quá lâu lâu ăn một chút đối với sức khỏe cũng không có gì ảnh hưởng, ăn nhiều mới là không tốt.”



Tiếu Lang “Tui còn định bảo có rảnh tới tiệm của ông ăn ké đây nè.”



Cố Thuần cười nói “Thế trực tiếp tới nhà tui luôn là được rồi, mẹ tui sẽ tự mình xuống bếp nấu cho, còn nhà cậu, làm cái gì?”



Tiếu Lang “Nhà tui làm vận chuyển hàng hóa, chạy từ huyện đến thành phố thị trấn.”



Cố Thuần “Vận chuyển a? Này cũng không sai nha.”



Tiếu Lang “Không sai cái gì chứ, ông bà già tui vất vả lắm đó…”



Hai người ở một bên câu có câu không tán gẫu hăng say, còn Vương Mân bên kia thì buồn bực muốn chết, Nhạc Bách Kiêu quả thực là quá mức nhiệt tình với học tập đi! Khó có được một ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, cậu cũng đâu muốn tán gẫu mấy thứ này đâu…



Vương Mân dỏng tai nghe bên kia bọn Tiếu Lang đang nói cái gì, lúc này hai người đang nhắc tới vấn đề kế thừa việc làm ăn trong gia đình, Vương Mân bất giác cũng chăm chú hơn, thế cho nên hoàn toàn không để ý đến Nhạc Bách Kiêu đang nói gì, thành ra đến lúc đối phương gọi tên hai lần, Vương Mân mới hồi thần lại.



Vương Mân “?”



Nhạc Bách Kiêu “Mới nãy tớ hỏi cậu có muốn đi với tớ không, cậu có báo danh cùng tới hay không a?”



Vương Mân “À, cái thi Anh Ngữ kia hả?”



Nhạc Bách Kiêu “Phải a, tớ nói chuyện đó với cậu nửa ngày trời!”



Vương Mân cảm thấy thực 囧, hóa ra cậu ta cũng biết mình nói nửa ngày rồi…



Vương Mân “Không cần chừa phần tớ, tớ không hứng thú với cái đó lắm.”



Nhạc Bách Kiêu “Được cộng thêm 20 mươi điểm khi thi lên Đại học đó!”



Vương Mân “Để dành cơ hội lại cho cậu a, ba người đứng đầu mới có phần không phải sao, tớ không đi thì cậu bớt đi một đối thủ cạnh tranh.”



Nhạc Bách Kiêu nháy mắt mấy cái “Nói cũng đúng, ha ha, hóa ra cậu cũng tốt bụng ghê!”



Vương Mân : mèn ơi, nguyên lai trước đó trong mắt cậu tôi đây vẫn là người xấu sao?



______________________



.