Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 63 :

Ngày đăng: 11:03 18/04/20


Tất cả đều là người



☆ ☆ ☆



Buổi chiều hôm đó, lúc ăn cơm ở căn-tin, Tiếu Lang lại nhận được tin nhắn của Trương Văn Đình gọi mình đi thư viện, đương nhiên, đối tượng nhận tin nhắn như cũ là Vương Mân.



Vương Mân vừa thấy trên màn hình dãy số “quen thuộc” kia, trực tiếp quăng di động cho Tiếu Lang.



Ngược lại với vẻ hưng phấn cùng hớn hở của ngày xưa (?) Tiếu Lang chỉ là uể oải nhìn nhìn, cũng không hồi phục, liền trả lại di động cho Vương Mân.



Vương Mân “Sao vậy?”



Tiếu Lang “Không có gì.”



Vương Mân cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không hỏi nữa.



Trở về ký túc xá rồi, Tiếu Lang nằm úp trên bàn làm bài tập, một bộ lười biếng uể oải.



Vương Mân đang ngồi đọc tiểu thuyết, bất quá xem được một lát, liền liếc mắt nhìn đồng hồ, mắt thấy kim đồng hồ vượt quá bảy giờ, lại qua bảy giờ ba mươi mà Tiếu Lang vẫn còn ngồi trong ký túc xá. Đang hoài nghi, chợt di động lại bắt đầu “Brưm… brưm…” run lên, trong bầu không khí im lặng của ký túc xá, thanh âm này có vẻ chói tai vô cùng.



Vương Mân sờ soạng lấy điện thoại ra, trên màn hình đang chớp chớp 『Bạn có một tin nhắn mới nhận, gửi từ số điện thoại 13x…, có mở ra xem ngay lập tức hay không』.



Tiếu Lang hỏi “Là Trương Văn Đình sao?”



Vương Mân đưa di động qua “Ừ, cầm lấy.”



Tiếu Lang “Hiện tại không muốn nhìn.”



Vương Mân “…” Có chuyện gì sao? Cả hai người cãi nhau?



Tiếu Lang ngồi làm bài tập một lát, vòng tới vòng lui hai ba đề liền bí, trong lòng lại phiền muốn chết, vậy mà tâm trí lại còn dư hơi đi mà nghĩ tới tin nhắn kia của Trương Văn Đình : nhỏ rốt cuộc là nhắn cái gì nha? Không thấy mình nhắn trả lời, nhỏ có giận không ta?



Nếu như lại phải đi thư viện cùng nhỏ, liền ngâm nước nóng nuyên buổi tối… Bất quá, nhỏ rốt cuộc nhắn cái gì nha? (…)



Kim đồng hồ điểm đúng chín giờ, đà điểu Tiếu Lang rốt cuộc chịu hết nổi, cậu nhào tới sờ sờ soạng soạng trên người Vương Mân, lôi di động mở ra nhìn.



Trương Văn Đình : 『 Có phải là có chuyện gì hay không a? Em đang chờ anh đó.』



“,…”



Tiếu Lang dọn dẹp sách vở trên bàn một chút, xoay qua nói với Vương Mân “Em đi ra ngoài một chút.”



Vương Mân “Ờ.”



Chạy đến thư viện, Tiếu Lang theo thói quen tìm chỗ ngồi mà mình và Trương Văn Đình thường ngồi, vị trí kia lúc này bị hai học sinh lạ mặt không quen chiếm đóng. Cậu tìm tới tìm lui trong thư viện một vòng, không thấy Trương Văn Đình, trong lòng không biết là ủ rũ hay là mừng thầm, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy thật sự kỳ lạ.



Bất quá, Tiếu Lang lại phát hiện được không ít bạn học cùng lớp với mình, còn nhìn thấy được Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu——



Hai người nọ ngồi ở một cái bàn vị trí dựa sát vào cửa sổ, có lẽ là căn cứ cố định của cả hai… Trên bàn chất đầy tư liệu học tập của Nhạc Bách Kiêu cùng với một bó to giấy nháp mà cậu chàng chuẩn bị để làm thử đề… Ngoài ra còn đặt một ít đồ ăn vặt linh tinh đủ loại, nào là sữa chua, chai dinh dưỡng, khô bò, vân vân…



Nhạc Bách Kiêu tinh thần phấn chấn ngồi chăm chú giải dề, Cố Thuần tựa như một nhóc thư đồng phụ đọc, nằm dựa vào bàn ngủ gà ngủ gật.
Một phen đẩy cửa phòng ra, Tiếu Lang như nhận được đại xá, dựa cửa thở từng hồi từng hồi.



“A, Tiếu Lang!” Liêu Tư Tinh vui vẻ reo lên “Cậu về rồi a.”



“Sao sớm vậy đã về rồi? Mới tám giờ ba mươi.” Vương Mân nhìn cậu, hỏi.



Tiếu Lang nhìn thấy được người sống (?), tâm tình kích động vô cùng, hận không thể nhào đi lên ôm lấy, mặc kệ là ai cũng được, chỉ cần là một người bình thường, đưa tay cho cậu ôm ôm một chút, để cậu cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của người bình thường, cậu liền thỏa mãn.



Nhưng là hiện tại, Tiếu Lang đứng ở cửa phòng, bắt gặp Liêu Tư Tinh cùng Vương Mân một bộ thân thiết vô cùng (?) ngồi kề nhau ở trong phòng, nhìn thế nào cũng thật hài hòa, thật xứng đôi…



Mà bản thân mình lại chẳng khác gì một vị khách xa lạ từ ngoài xộc tới, giống như một con thỏ đi nhầm cửa, vào nhầm chỗ, đào nhầm gốc cà-rốt vậy…



“Vào đi a.” Liêu Tư Tinh cười chào đón cậu.



Tiếu Lang hoang mang bối rối bước vào phòng, đi ngang qua giường Vương Mân, bị Vương Mân kéo lại, bị dùng sức đè xuống ngồi bên cạnh Vương Mân.



Vương Mân cầm lấy tay cậu hỏi “Chuyện gì xảy ra? Sao tay lạnh như vậy?”



Tiếu Lang lắc đầu “…!!”



Liêu Tư Tinh cũng quan tâm hỏi “Có phải là thân thể có chỗ nào không khỏe không? Tiếu Lang, sắc mặt cậu coi bộ không được tốt nha…”



Tiếu Lang vẫn lắc đầu nguầy nguậy, im lặng trong chốc lát, cậu cúi đầu ngượng ngùng nói xin lỗi “Xin lỗi nha, làm phiền hai người.”



Vương Mân “…”



Tiếu Lang giãy tay mình ra khỏi tay Vương Mân, nói “Tui… tui đi rửa mặt một lát…”



Vương Mân “…”



Đợi Tiếu Lang rời khỏi rồi, Liêu Tư Tinh mới cười hì hì trêu ghẹo “Hóa ra nhóc kia mẫn cảm tới vậy hen? Chị đây thấy là chị quấy rầy hai cưng mới đúng đó chứ.”



Ánh mắt của Vương Mân vẫn thẳng tắp nhìn về hướng Tiếu Lang rời đi, không nói lời nào.



Một lát sau, Liêu Tư Tinh nhìn thấy cậu lấy di động từ trong túi ra, ngón tay thoăn thoắn bấm mấy cái.



.



Tiếu Lang ôm khăn tắm, co cả người lại đứng dưới vòi nước nắm tắm, vừa liều mạng ngẩng đầu trợn mắt.



Kinh hãi cảm đêm, lại thêm khắc khoải lúc mới nãy, cùng với hiện tại một chút khó chịu trong ngực… đều khiến Tiếu Lang hoài nghi, có phải hay không trái tim của mình xảy ra vấn đề…



Được rồi được rồi, tắm rửa một cái rửa đi hết là tốt rồi, bên cạnh cũng có nam sinh khác đang tắm, không có sao hết, tất cả đều là người hết, bây giờ không cần sợ nữa…



Gần chín giờ, qua thêm một giờ nữa, hai tên Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu cũng sẽ trở lại, nhiều người sẽ thấy khá hơn.



Mãi đến khi thân thể bị nước ấm xối lên khiến cho ấm áp dần, Tiếu Lang mới mặc áo ngủ trở về phòng. Lúc này Liêu Tư Tinh cũng đã trở về, Vương Mân đang nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Do dự, cuối cùng Tiếu Lang vẫn là kéo chăn mền ra gói cả người trốn vào bên trong, lúc này cậu không muốn nói cái gì hết, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ngủ một giấc cho thật tốt mà thôi…