Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 64 :
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Đừng bỏ mặc em
☆ ☆ ☆
Cả đêm hôm đó, Tiếu Lang gặp ác mộng liên tục.
Cậu mơ thấy cả Hoa Hải không một bóng người, gió lạnh khủng bố từng trận từng trận thổi đến, trong sân trường tối đen chỉ có duy nhất cửa sổ của lớp học C1 năm hai phát ra ánh sáng đèn mỏng manh.
Sau đó, cảnh tượng bị phóng đại, kéo gần hơn… hiện ra hình ảnh một nữ sinh tóc rất dài, dáng người gầy gò ngồi cúi người trước một cái bàn, tay nắm viết nguệch ngoạc nguệch ngoạc, mái tóc của nữ sinh phủ dài che cả tầm mắt.
Tiếu Lang đứng ở sau lưng nữ sinh nọ, nữ sinh nọ cũng nhận ra sự hiện hữu của cậu, chậm rãi ngẩng đầu, xoay người về phía sau.
Tiếu Lang cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ trước khi nữ sinh kia quay mặt lại hô to tên của cô nàng để dừng lại, cậu muốn gọi Trần Dư Lâm, nhưng tiếc là làm cách nào cũng không kêu được thành tiếng.
Cậu trơ mắt nhìn chằm chằm nữ sinh kia, phát hiện đầu của đối phương xoay lại rồi, vẫn chỉ nhìn thấy một đống tóc… không có mặt mũi…
Mặt của nhỏ đâu? Mũi của nhỏ đâu?… Người này không phải Trần Dư Lâm, là quỷ——!!!
Tiếu Lang há miệng hét chói tai, cảnh tượng như màn ảnh bị tắt âm khiến cho độ khủng bố của cảnh mơ nâng lên mức cao nhất, cơ hồ khiến cậu gần như hỏng mất.
Ngay lúc ấy, Tiếu Lang giống như nhìn thấy Vương Mân đứng ở bên ngoài lớp học, thế là cậu gào khản cả giọng gọi Vương Mân giúp đỡ mình, nhưng là vô luận có gọi thế nào đi nữa, toàn bộ khung cảnh đều là lặng im không âm thanh.
Vương Mân không nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu, thậm chí là không nhìn đến cậu.
.
Tiếu Lang bị chính mình hoảng sợ làm cho giật mình tỉnh lại, đầy người đều là mồ hôi.
Hồi tưởng lại cảnh trong mơ lúc nãy, Tiếu Lang tựa như trút được gánh nặng há to miệng thở dốc từng hồi, may mắn… may mắn chỉ là nằm mơ, Vương Mân vẫn còn đây, không có mặc kệ chính mình…
Thần kinh khẩn trương cực độ mở mắt tỉnh táo gần một giờ, rốt cuộc cả người mệt mỏi không chịu đựng nổi nữa, Tiếu Lang mới nằm xuống ngủ.
Gần về sáng, cậu lại nằm mơ… lúc thì mơ thấy Trần Dư Lâm tóc tai bù xù hù dọa mình, lúc thì mơ thấy bản thân thi giữa học kỳ thành tích rất kém cỏi, Vương Mân lại bảo em ngốc như vậy anh không cần em làm em trai nữa, sau lại mơ thấy Vương Mân cùng Liêu Tư Tinh sóng vai bỏ đi, còn mình thì đứng sau lưng bọn họ nhìn theo, nhưng làm cách nào cũng không phát ra được âm thanh.
Rạng sáng lúc năm giờ, Vương Mân bị tiếng nói mê sảng của Tiếu Lang đánh thức.
Cậu nghe thấy Tiếu Lang nỉ non rên rỉ, bèn ngồi dậy nhìn sáng, bắt gặp Tiếu Lang co người trong ổ chăn không ngừng run rẩy.
Vương Mân kinh ngạc nhảy dựng lên, bước đến cạnh giường Tiếu Lang dùng tay đẩy đẩy cậu, Tiếu Lang gắt gao níu lấy mền, đầu vùi sâu vào bên trong.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu…” Vương Mân nhỏ giọng gọi, thật vất vả kéo được cái mền ra, chỉ thấy Tiếu Lang lông nhăn mặt nhăn mày, dưới ánh sáng có hơi mờ ám nên không thể nhìn rõ nét mặt của cậu, Vương Mân đưa tay sờ sờ lông mày Tiếu Lang, cảm thấy đầu ngón tay có chút ẩm ướt.
…Tên nhóc này là gặp ác mộng sao?
Tiếu Lang ngửi được hương vị trên người Vương Mân, lập tức kề sát người lại gần, trong miệng ê ê a a nói cái gì đó không rõ ràng.
Vương Mân thuận thể nằm xuống bên cạnh cậu, để Tiếu Lang dựa sát vào mình, một tay choàng qua vuốt ve lưng của cậu.
Tiếu Lang dần dần an tỉnh lại, đầu lông mày nhíu khẩn cũng từ từ giãn ra, Vương Mân ôm cậu một lúc, đau lòng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Tiếu Lang…
Tiếu Lang hừ nhẹ một tiếng, đặt trán dụi dụi lên cằm của Vương Mân, bộ dạng hệt như một chú cún con làm nũng với chủ.
Chờ cậu ngủ yên ổn rồi, lại tới Vương Mân không ngủ được.
Vương Mân nằm một lúc, nhìn thời gian cũng đã sáu giờ hơn, bèn xoay người ngồi dậy rời giường, trước khi đi còn giúp Tiếu Lang kéo mền đắp ngay ngắn.
“Kêu anh nói chuyện a” Tiếu Lang hoảng sợ gấp rút nói, ngữ khí của cậu có chút chói tai, có phần như muốn phô trương thanh thế “Nói chuyện đi a!”
Vương Mân im lặng một lúc, mới hỏi ngược lại “Em muốn anh nói cái gì?”
Không phải như vậy… em muốn nhìn thấy không phải phản ứng này…!
“Rốt cuộc anh khó chịu em ở điểm nào! Nói ra đi a!” trái ngược hẳn với sự bình tĩnh của Vương Mân, Tiếu Lang lúc này tựa như muốn phát cuồng lên.
Vương Mân cau mày nói “Phát thần kinh cái gì…”
“Đúng đó, em chính là bị bệnh thần kinh!” Tiếu Lang chỉ cảm thấy trong lòng khủng hoảng, bối rối, lại phẫn nộ, ủy khuất vô cùng… Nhưng là phải làm như thế nào để truyền đạt được tình cảm của mình đây? Nếu ngay cả bản thân mình cũng không thể rõ ràng tình cảm của mình, làm thế nào để nói cho Vương Mân biết đây?
Vương Mân nhìn Tiếu Lang, ngữ điệu bình thản không chút thay đổi “Tiếu Lang, bình tĩnh một chút có được không? Em muốn toàn bộ khu ký túc xá này đều nghe thấy thanh âm của em sao?”
Tiếu Lang nhảy xuống giường bước tới, ngón tay chỉ vào Vương Mân rống to “Tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy! Em không thể! Không thể! Em không thể!”
Anh ấy gọi ‘Tiếu Lang’, không phải Tiểu Tiểu mà là Tiếu Lang… cả tên lẫn họ…
Tiếu Lang cảm thấy được mình đúng là phát cuồng rồi, cậu sắp điên mất rồi…
Vương Mân “Em…”
Tiếu Lang lớn tiếng cắt ngang lời Vương Mân “Vì cái gì anh lại đối xử với em tốt như vậy! Rồi bây giờ lại không muốn nữa!”
Vương Mân “Anh không biết em đang nói cái gì nữa!”
“Anh biết rõ anh biết rõ anh biết rõ!!!” Liên tục ba câu anh biết rõ, mỗi một câu phát âm đều nhấn mạnh hơn so với trước, Tiếu Lang liều mạng hét to, thanh âm cũng khàn khàn “Anh cái gì cũng biết hết! Nhưng là cái gì cũng không chịu nói ra!! Tại sao a!! …Tại sao a, anh nói đi!”
Vương Mân nhìn thẳng vào Tiếu Lang, rốt cuộc nói “Đúng, cái gì anh cũng biết. Anh biết em và Trương Văn Đình không hề quen nhau, em muốn anh hiểu lầm là hai người đang hẹn hò, anh còn biết tối hôm qua em vốn dĩ không cùng cô ấy đi thư viện.”
Tiếu Lang bị lời nói của Vương Mân khiến cho chấn động nghẹn lời, vừa ủy khuất lại vừa xấu hổ giận dữ.
Vương Mân nói tiếp “Anh không biết em đi nơi nào, anh không biết bắt đầu từ lúc nào anh hỏi em cái gì em cũng không trả lời anh, anh cũng không biết từ khi nào em lại học được nói dối với anh… Hiện tại em lại chất vất ngược lại anh, đây là đạo lý gì?”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân thấy Tiếu Lang im lặng không lên tiếng, vẫn đứng im tại chỗ níu níu vạt áo, cậu lui về phía sau vài bước, sau đó tao nhã xoay người.
Tiếu Lang hốt hoảng nói “Anh đi đâu!”
Vương Mân không trả lời, nếu tiếp tục ở đây như thế này, cậu cũng sắp không khống chế nổi mình nữa… Bây giờ cậu phải xuống lầu hóng một chút gió, để làm nguội bản thân lại, để tâm tình yên lặng một chút (…)
Tiếu Lang thấy Vương Mân từng bước từng bước hướng về phía cửa phòng, há miệng lại nghẹn lời, biểu tình tựa như một tên hề, vừa tuyệt vọng lại đáng thương.
Anh ấy không cần mình, bởi vì mình nói dối… anh ấy không cần mình nữa…
Vương Mân đưa tay đặt lên chốt mở cửa, chợt thấy sau lưng nhoáng lên một cái, tiếp đó thắt lưng bị một cỗ lực mạnh mẽ gắt gao ôm chặt lấy.
“Không được đi!” thanh âm của Tiếu Lang run rẩy đầy cầu xin “Đừng đi… anh…”
Một từ kia vừa thốt ra khỏi miệng, Tiếu Lang rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tựa như suối chảy nhoáng lên đầy ắp cả hốc mắt.
“Anh…” cậu sống chết ôm chặt lấy Vương Mân, vừa khóc nấc vừa lên tiếng gọi “Anh… Là em sai rồi, anh đánh em, mắng em đi, đừng bỏ mặc em…”