Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 65 :
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Tắm tới đâu rồi
☆ ☆ ☆
Vương Mân bị phản ứng này của Tiếu Lang khiến cho toàn thân chấn động. Hơn cả tháng nay vô cùng dung túng Tiểu Tiểu, lại dẫn đến dối gạt cùng cố tình gây sự vừa mới nãy—— nguyên bản tâm tình hẳn là vì thế mà giận dữ, trong nháy mắt bị Tiếu Lang ôm chầm lấy thắt lưng, đột nhiên trở nên nhu hòa vô cùng.
Trước kia đọc tiểu thuyết, từng có lần nhìn thấy được một đoạn mô tả cảnh tượng hệt như vậy… Hai kẻ vốn yêu nhau tha thiết, cuối cùng lại vì khoảng cách mà chia tay. Lúc chia tay, người nam bảo rằng “Cứ hễ những lúc giữa hai chúng ta có mâu thuẫn, đều không thể ôm lấy đôi phương mà an ủi vỗ về… Nếu như ngay cả thân thể em mà anh cũng không chạm đến được, thì làm sao có thể chạm vào linh hồn của em chứ?”
.
Lúc ấy, đọc mãi cũng không hiểu đoạn mô tả kia, nhưng mà giờ phút này, Vương Mân mới cảm nhận được, ý nghĩa của sự đụng chạm giữa xác thịt với nhau…
Ngay lúc Tiếu Lang dùng sức ôm chặt chính mình, lại dùng thanh âm giống như cầu xin tha thứ mà gọi một tiếng “anh”, Vương Mân không tốn chút sức nào cũng có thể cảm nhận được yếu ớt cùng kinh hoàng trong lòng cậu lúc này.
Cái cách thức thông qua tiếp xúc giữa thân thể với nhau truyền đạt tình cảm từ sâu trong nội tâm, khiến nhịp đập trong tim Vương Mân đột nhiên tăng tốc thật nhanh, thình thịch thình thịch cộng hưởng với xương cốt toàn thân.
“Tiểu Tiểu…”
Vương Mân cố gắng cưỡng chế dục vọng khác thường đang như muốn vọt ra, lý trí cùng phần cảm tình vẫn còn chưa thành thục kịch liệt đấu tranh với nhau. Nếu như dụng tâm lắng nghe, Tiếu Lang sẽ lập tức phát hiện âm điệu của Vương Mân lúc này như khẽ run lên, hoàn toàn khác hẳn bình thường.
Nhưng mà, Tiếu Lang của lúc này chẳng thể cảm thụ được bất cứ thứ gì khác được nữa, cậu ôm Vương Mân thật chặt, tựa như ôm lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng… úp mặt vào lưng đối phương, khóc nức nở nỉ non cầu xin “Anh… Đừng bỏ mặc em…”
Vương Mân dùng ngón cái khe khẽ vuốt ve mu bàn tay của Tiếu Lang, Tiếu Lang tựa như một đứa trẻ cô độc thật lâu, một mực khát khao tình yêu, liều mạng hấp thu ấm áp từ những tiếng gọi “Tiểu Tiểu” rất nhẹ từ đối phương…
Vương Mân nói “Anh không đi, em buông tay ra trước được không?”
Tiếu Lang dùng sức lắc đầu, thanh âm ngắt quãng từ cổ họng phát ra “Không buông!”… không thể buông tay… Nếu như buông tay, Vương Mân sẽ lập tức biến mất, sẽ giống như cảnh trong mơ, mặc kệ mình kêu thế nào gọi thế nào cũng đều lạnh lùng thờ ơ, không hề do dự xoay lưng bước đi về phía ngày càng cách xa mình.
Vương Mân “…Em ôm anh như vậy làm anh không thể nhìn được em, để anh nhìn em được chứ?”
Tiếu Lang nói “Không được.”
Lúc này em rất khó chịu rất xấu xí, rất mất mặt… em không dám để anh nhìn.
Vương Mân bất đắc dĩ cố xoay đầu ra sau nhìn nhìn, Tiếu Lang nguyên bản áp má trái vào lưng Vương Mân, lập tức xoay mặt qua đổi lại áp má phái.
Vương Mân “…”
Làm như vậy, Vương Mân chỉ có thể nhìn thấy gáy tóc của cậu, đành bất đắc dĩ mặc Tiếu Lang ôm mình.
Ôm một hồi như thế, vốn dĩ sợi dây lý trí trong đầu gần như vỡ tan cùng với lửa giận cơ hồ như muốn sôi trào trong nội tâm, cũng dần dần bình ổn lắng đọng lại, còn lại có chăng chỉ như cơn gió nhẹ khẽ vuốt ngang mặt hồ gợn sóng…
Vương Mân mở miệng, phảng phất như đang tự nói với chính mình, khẽ giọng nỉ non “Tiểu Tiểu… anh không nỡ đánh em, cũng không nỡ mắng em… Lúc nào anh cũng xem em như em trai ruột của mình…”
Tiếu Lang dùng mặt dụi dụi lưng Vương Mân, cảm thấy có chút chua xót…
Tiếu Lang có chút xấu xa nghĩ, hay là chờ anh mình cởi ra hết rồi mình xộc vào, hù cho hết hồn chơi?
Cậu vảnh tai lắng nghe thanh âm buồng bên cạnh, Vương Mân cởi áo… tới quần…
Lúc này chắc là đã lỏa toàn thân rồi nhỉ? Lỏa từ trên xuống dưới, từ trước ra sau?
“…”
“Tiểu Tiểu…” Vương Mân đột nhiên lên tiếng “Tâm tình em đã khá hơn chưa?”
Thanh âm của Vương Mân hòa với thanh âm sinh ra từ những bọt nước dội xuống da thịt pha trộn cùng nhau, tạo nên một loại gợi cảm hấp dẫn khác lạ.
Tiếu Lang nghe thấy, trong lòng đột nhiên như nhũn ra, hạ phúc căng thẳng… Cậu lập tức lắc lắc đầu, ý xấu gì cũng đều bị hù dọa chạy mất tăm!
Vương Mân lại nói “Chuyện cũng đã qua rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa.”
Tiếu Lang “Ừ” một tiếng, ảo não dùng tay chà chà “thằng nhỏ” đang dần ngóc dậy…
Vương Mân nói xong câu kia, liền im lặng không lên tiếng nữa, Tiếu Lang nghe thấy được thanh âm Vương Mân dùng dầu gội đầu chà xát tóc, nghe thấy được thanh âm dùng bông tắm xoa ra bọt, nghe thấy được thanh âm Vương Mân dùng tay chà xát da thịt…
…Tiêu rồi, cứng lên luôn rồi!
Tiếu Lang vừa sợ lại vừa quẫn: làm sao bây giờ? Lén chà chà (?) cho nó ra sao?
Thiếu niên ở lứa tuổi này chung quy mà nói, thân thể vừa xảy ra phản ứng, đa phần là không muốn… nhẫn nại cho qua.
Huống hồ gì với loại người thiếu định lực như Tiếu Lang, không có tâm tính cấm dục, người mình thích (?) lại ở kế bên cách một tầng màn tắm mỏng manh, lại còn đang tắm rửa (?)
Càng cảm thấy tâm viên ý mãn a!
Anh mình chắc là sẽ không có mấy ý nghĩ như mình lúc này, bất thình lình xộc qua hù cho mình nhảy dựng này kia… đi ha 囧!
Chỉ cần không phát ra âm thanh, chắc là không sao đâu ha…
Tiếu Lang mở vòi nước ở mức lớn nhất, đưa tay phủ lên phần phân thân vẫn còn ngây ngô của mình, bắt đầu xoa bóp.
Ác cảm tự mình an ủi, lại thêm khẩn trương lo sợ có thể bị Vương Mân phát hiện, khiến cho cảm giác của Tiếu Lang xông đến, mãnh liệt một cách dị thường.
Cậu tưởng tượng như đang nhìn thấy đối phương lỏa thể, hạnh phúc mà nheo lại ánh mắt, áp lực đè nén hô hấp hỗ loạn của mình, làm chuyện xấu mà từng tên nam sinh ở thời kỳ trưởng thành cơ hồ đều sẽ làm…
Đúng ngay lúc ấy, thanh âm của Vương Mân đột nhiên vang lên “Tắm tới đâu rồi?”
Tiếu Lang “…”