Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 79 :
Ngày đăng: 11:04 18/04/20
Mua một cái giường thiệt bự
☆ ☆ ☆
Còn chưa kịp nói lên đánh giá của mình, liền thấy Dạ Hành Vân nói “Gửi lộn hình rồi.”
Tiếu Lang thầm nghĩ : may là lộn, nếu người nào người nấy cũng đẹp trai như Vương Kỳ hay hình bị gửi nhầm của Dạ Hành Vân thì sau này mình còn mặt mũi nào sống trên đời nữa a!
Ai ngờ, may mắn chưa được ba giây, Dạ Hành Vân lại bồi thêm câu nữa “Này là hình của Sóc Địch.”
Tiếu Lang “…” Má nó!
Tiếp theo, Dạ Hành Vân lại gửi sang một bức ảnh khác, nói “Này mới là anh.”
Tiếu Lang nhìn thấy, má ơi… cái người bề ngoài với bộ dáng thư sinh lịch sự văn nhã này là Dạ Hành Vân sao? Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng bá đạo âm ngoan của ổng trong game a!
Bức ảnh nọ chỉ chụp nửa người trên của Dạ Hành Vân, mặc một thân áo sơ-mi màu trắng tinh, trên mặt có đeo kính cận gọng viền màu bạc, sau thấu kính là đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt mắt hơi hơi câu lên, nhìn rất giống một con… hồ ly! Bất quá, đường cong gương mặt lại rất nhu hòa, khiến cho ánh mắt sắc bén dịu đi một chút.
Tục ngữ có câu : người không thể nhìn bề ngoài, quả nhiên là chân lý a!
Dạ Hành Vân hỏi : “Nhóc có hình chụp không? Gửi anh tấm xem thử.”
Tiếu Lang có biết làm cách nào để đem ảnh chụp bên ngoài gửi lên mạng chứ, cậu rối rắm quay sang hỏi Vương Mân.
Vương Mân cũng ngó sang nhìn một chút Dạ Hành Vân “mặt trắng” cùng với Sóc Địch đẹp trai, nhíu mày hỏi “Sao tự dưng tên này lại gửi hình cho em xem vậy?”
Tiếu Lang dứt khoát kể lại hết từ đầu đến cuối quá trình bị uy hiếp mà mình vừa mới trải qua cho Vương Mân nghe, Vương Mân có chút dở khóc dở cười nói “Em đúng là cái số nằm vùng a… Anh theo em qua Bắc Vân Phái cũng có sao đâu, ở chỗ nào cũng là chơi game thôi mà.”
Tiếu Lang ở bên cạnh nghe, cảm động tới lệ tuôn đầy mặt, lại vừa âm thầm sám hối (vì có lỗi với Giang Phong Vũ Hỏa).
“Phải dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp ảnh, hoặc là dùng máy scan quét hình ảnh, mới có thể truyền qua máy tính được.” Vương Mân giải thích “Bất quá, nói chung em không nên tùy tiện gửi ảnh cho người khác xem, tránh để bị lợi dụng.”
Tiếu Lang nghĩ, không hổ là Vương Mân a, tâm tư vô cùng tỉ mỉ, bản thân mình thật sự rất qua loa rồi, vì thế, cậu liền quay lại nói với Dạ Hành Vân rằng mình không có ảnh chụp (vốn dĩ là không có), sau này có dịp mới gửi cho (không biết sau này là ngày tháng năm nào)…
☆ ☆ ☆
Chuyện tình về Tây Hải Nương Nương còn rất nhiều điểm đáng nghi ngờ, ví dụ như Giang Tử Phong lúc đó mở tiệm bán dược, rốt cuộc là vay tiền hay là hợp tác cổ phần với bọn họ. Vì sao lại không trả tiền cho đám người Dạ Hành Vân, nguyên nhân mà Tây Hải Nương Nương del acc là gì, cớ gì lại del acc ngay đúng ngày kết hôn…
Tiếu Lang một bộ tính tình thích hóng chuyện, gặp được chuyện này hứng thú dâng lên tột đỉnh, cậu hỏi thăm Dạ Hành Vân xong rồi, liền xoay qua bên Giang Phong Vũ Hỏa nói bóng gió một hồi.
Tiểu Long : “Phong ca, Thiên Thảo Đường của anh có phải mỗi tháng kiếm được rất nhiều tiền hay không?”
Phong : “Ừ, cũng khá nhiều, sao thế, em thiếu tiền dùng à?”
Tiểu Long : “Hông có, chỉ hỏi chơi cho biết thôi a.”
Phong : “Ha ha, anh cũng đoán vậy, tiền Âu Dã Tử kiếm cũng dư sức cho em tiêu xài thoải mái trong game rồi còn gì, bất quá nếu như muốn mua cái gì đó mà lại không dám xin tên đó, cứ hỏi anh, anh sẽ cho.”
Tiếu Lang nhìn đến những lời này, suýt chút nữa mổ bụng tự sát!
Tiếu Lang đột nhiên cảm khái một câu “Nếu như em là con gái thì tốt biết mấy.”
Vương Mân “…”
Giống như đang lẩm bẩm nói cho chính mình nghe, Tiếu Lang tiếp tục nói “Lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên tay nắm tay đi dạo, lần đầu tiên muốn phải bảo vệ một người, lần đầu tiên thu được một món quà quý trọng…” nói tới đây, cậu đưa tay vuốt ve cái vòng khóa phúc đeo trên tay, ngày hè Vương Mân sẽ giúp cậu tháo ra, đến khi nào mặc vào áo dài tay sẽ đeo lại “…lần đầu tiên thích một người đến như vậy, những thứ người khác làm, chúng ta cũng làm…. nhưng là tại sao, đồng tính luyến ái, lại là không bình thường chứ?”
Thanh âm có chút yếu ớt đầy hoang mang của thiếu niên phiêu đãng trong bóng đêm, khiến lòng người chợt quặn đau.
Vương Mân nắm tay cậu thật chặt, bàn tay hai người mười ngón lồng vào nhau.
Tiểu Tiểu, anh cũng là lần đầu tiên thích một người như vậy, muốn toàn tâm toàn ý cân nhắc lo lắng một người, cảm thấy vui vẻ bởi vì em vui vẻ, bởi vì em bi thương mà lòng cũng bi thương… muốn cho em tương lai, muốn cố hết sức bảo vệ em, trong tâm chỉ tồn một hi vọng nhỏ nhoi, mong em mãi mãi ở lại bên cạnh anh…
“Thật may bởi vì em là nam.” Vương Mân đột nhiên nói.
Tiếu Lang nhìn Vương Mân, ánh mắt ngỡ ngàng.
Vương Mân nhẹ cười một tiếng, nói “May mắn em là nam sinh, anh mới có thể chủ động chào hỏi bắt chuyện với em, ngồi cùng bàn với em, lại được phân cùng một phòng ký túc xá với em, mới có thể dẫn em đi chơi game, nhận em làm em trai của mình… Giả như em là nữ sinh, anh có thể sẽ giữ khoảng cách với em, sẽ không cách nào hiểu biết được em, lại càng không có khả năng dẫn em về nhà, cùng em ngủ chung một chiếc giường… sau đó biết là, em cũng thích anh.”
…
Vương Mân “Cho nên, không liên can đến chuyện giới tính, Tiểu Tiểu, người anh thích là em, chỉ là em mà thôi.”
Những lời này, nếu như bị ánh trăng nghe thấy được, phỏng chừng sẽ giống như những áng văn mà tiểu thuyết miêu tả, nhẹ nhàng bay tới gần một đám mây, sau đó vẻ mặt ửng hồng thẹn thùng vùi mặt giấu sau vầng mây…
Hôm nay bầu trời có rất nhiều mây, cho nên ánh trăng cũng có thể không cần cố kỵ bất cứ điều gì, nấp sau lưng mây mà nghe lén.
Tiếu Lang nghe Vương Mân nói xong, cảm động muốn chết, nghĩ thầm : a ~ không sai… Nghĩ nhiều thứ như vậy để làm gì cơ chứ, dù sao anh thích em, em cũng thích anh, như vậy chẳng phải đủ rồi sao. Tục ngữ có câu, binh tới thì tướng đỡ, thủy đến thì đất ngăn, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện của sau này thì cứ để sau này rồi mới nghĩ đi!
…
“Không bình thường chỉ là cái nhìn của người khác mà thôi, em cảm thấy tự tại là được, chỉ là… chúng ta không thể thích nhau một cách quang minh chính đại…”
Tiếu Lang : a ~ mặc xác! Quang minh hay không quang minh mình không thèm biết, dù gì việc tình cảm nam nữ yêu sớm ở Hoa Hải cũng bị cấm đoán thôi, lỡ như bị phát hiện không những bị chủ nhiệm tuyên cáo trước lớp, còn bị báo về cho ba mẹ hay.. Cho nên vô luận là quen với nam sinh hay hẹn hò cùng nữ sinh, tất cả mọi người đều là tự hiểu trong lòng cần phải lén lút… cũng đâu có gì khác nhau đâu đúng không?
…
Vương Mân vẫn còn đang hao hết tâm tư để khai đạo cho Tiếu Lang “Chờ đến lúc chúng ta tốt nghiệp trung học rồi, cùng nhau đi đến phương bắc học đại học… Nơi ấy tự do hơn rất nhiều so với nơi này, có lẽ sau này xã hội sẽ thoáng hơn, anh biết như những người như chúng ta không phải là số ít, mà Trung Quốc lại rộng lớn như vậy, chắc chắn không phải chỉ có chúng ta là ngoại lệ… Vô luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt, chúng ta sẽ lớn dần, sẽ độc lập, sẽ trở thành những người trưởng thành có khả năng tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, chúng ta sẽ có năng lực tự chọn lựa cuộc sống cho mình…”
“Ùa!” Nghe tới chỗ này, Tiếu Lang hoàn toàn trở nên kích động, bật trạng thái mơ mộng nói “Chúng ta sẽ mua một căn nhà thiệt to, nhất định phải mua một cái giường vừa to lại vừa mềm mại như cái trong phòng anh vậy, mỗi ngày cùng nhau ngủ! Ban ngày thì đi làm, đến tối về nhà cùng nhau chơi game… (bla bla bla)…” Cuối cùng, Tiếu Lang hết sức vui sướng tổng kết “Anh! Chúng ta phải cố lên!”
“…”
Vương Mân khóe miệng run rẩy không ngừng, có cần nhanh tới vậy không, chưa tới một tiếng đồng hồ nữa… tiểu thiếu niên u buồn liền biến trở lại thành tinh thần phấn chấn bồng bột đầy tí tởn…
Bất quá, mình thích không phải là bởi vì Tiểu Tiểu lúc nào cũng đơn thuần như vậy sao? Ha ha…
Tiểu Tiểu, anh sẽ cố gắng để bản thân kiên cường hơn, không để cho em phải chịu bất cứ tổn thương nào…