Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 8 :
Ngày đăng: 11:03 18/04/20
Mọc ra cái đuôi
◊ ◊ ◊
Tiếu Lang nằm úp một hồi, buồn bực nói “Đều tại ông hết!”
Vương Mân “…” quả nhiên là tức giận…
Tiếu Lang “Còn bày đặt bắt chước Rukawa úp cái gì rổ! Cho là làm như vậy rất ngầu a!?”
Vương Mân “Tớ không có…”
Vương Mân vừa lên tiếng phản bác, Tiếu Lang càng hậm hực hơn “Đừng có xạo, ở đó mà bày đặt làm như mình ngầu lắm tiếp đi!”
Vương Mân “…”
Tới lúc này có nhiều lời cũng vô ích, Vương Mân nghĩ đến lần trước từng một lần vì “đắc tội” với Tiếu Lang mà chịu hậu quả thế nào, trầm mặc một lúc lâu, mới quyết đoán mở miệng “Được rồi, là lỗi của tớ.”
Tiếu Lang hừ một tiếng ra vẻ tượng trưng, lại nhấc đầu nghiêng qua một bên, nhìn chằm chằm vào vách tương, âm thầm tự thương xót bản thân.
Vương Mân ngồi trên giường Tiếu Lang, tầm mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn là không thể nào ngăn cản được “lực hấp dẫn” mà dừng lại ở vị trí bị cái khăn phủ lên.
Tiếu Lang khó chịu nói “Bài tập làm xong rồi?”
Vương Mân “Cũng gần hết, còn lại Anh Ngữ…”
“Của tui còn cả đống luôn…” Tiếu Lang lẩm bẩm “Giờ bài tập cũng không làm được…”
Này cũng coi như một kiểu lên án sao?
Vương Mân “Tớ làm giúp cậu ha?”
Tiếu Lang nghiêng đầu quay sang phía Vương Mân rống lên “Lo mà làm bài tập của ông đi, thấy ông là tui phát bực rồi!”
Đây là… cố tình kiếm chuyện?
Vương Mân thật sự bỏ đi rồi, Tiếu Lang tội nghiệp nằm úp nguyên con trên giường, cảm giác có điểm ủy khuất. Nhưng cũng chỉ chừng năm mười phút, Vương Mân đã trở lại.
Tiếu Lang “?”
Vương Mân “Làm xong rồi.”
Tiếu Lang “…”
“Lúc nãy cũng chỉ còn lại ba đề đọc hiểu.” Nội tâm của Vương Mân rất là giày vò, lúc nãy ngồi đọc hiểu, trong đầu cậu không hiểu sao luôn luôn hiện lên cái bộ vị nào đó của người nào đó, cũng không biết là do áy náy, là mặc cảm tội ác, hay là do tâm lý gì khác nữa…
Tiếu Lang trước hết chịu không nổi, dẫu cho là ai đi nữa, bị một người khác cứ trầm mặc như vậy mà nhìn chằm chằm như vậy đều khiến người ta cảm giác kỳ cục…
“Ông giúp tui lấy bài tập môn hóa đi, tui làm bài, ông giúp tui viết đáp án.”
“Ừ.”
Giai đoạn này, môn hóa vẫn còn chưa đụng đến tính toán, chỉ đơn giản là vài đạo đề liên quan đến phần cơ bản, làm cũng khá là phương tiện, lại có thêm cuốn sách tham khảo sống sờ sờ ngồi bên cạnh, nên hiệu suất của Tiếu Lang rất là cao, không bao lâu đã giải quyết xong bài tập của cả hai ngày.
Tiếu Lang hạ thân là trần trụi, nằm úp trên giường, trên mông có đắp một chiếc khăn ướt, Vương Mân thì quỳ gối bên giường viết bài tập dùm.
Đúng lúc này, Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần trở lại, vừa mới mở cửa, hai người liền bắt gặp một bộ cảnh tượng quỷ dị đến cực điểm này–
Vương Mân cùng Tiếu Lang chụm đầu lại với nhau, khoảng cách nọ gần đến mức cơ hồ giống như là dính lại với nhau, mấu chốt chính là, Tiếu Lang nửa người dưới là trần!
Nhạc Bách Kiêu “Các ngươi đang làm gì na!”
Vẫn là Cố Thuần tâm tư cẩn thận hơn, hỏi “Tiếu Lang, cậu làm sao vậy?”
Tiếu Lang “Nãy lúc học tiết thể dục, bị té một cú đó, giống như bị gãy nát xương rồi ấy.”
Mọi người “…”
Cố Thuần “Tình huống thế nào?”
Tiếu Lang “Ngồi xuống mông đau.”
Nhạc Bách Kiêu tò mò đi qua đi lại một vòng nhìn Tiếu Lang, còn vươn tay xốc khăn lên nhìn “Nhìn có thấy gì đâu nha.”
Tiếu Lang tức giận đến đập giường “Tui đây là nội thương, là nội thương!”
“Nga…” Nhạc Bách Kiêu giống như có chút suy tư, sau đó bảo “Bất quá, mông cậu thiệt trắng nha, nhìn chỉ muốn nhéo một cái!”
“Nơi này?”
“Không phải…”
“Umh…”
“Vào sâu thêm một chút nữa…”
“Nơi này?”
“A… A….. Đau.”
Vương Mân “…”
Tuy rằng mặc áo, nhưng cổ cùng chân Tiếu Lang bắt đầu chậm rãi hồng lên, Vương Mân tựa hồ còn nhìn thấy nơi nào đó của người nào đó hơi hơi ngóc đầu lên…
Kiểm tra bằng ngón tay xong, bác sĩ cởi bao tay ra, giúp Tiếu Lang kéo quần lên, sờ sờ đầu cậu “Ngoan!”
Biểu tình của Tiếu Lang lúc này mếu máo như muốn khóc.
Bác sĩ bảo “Xương cụt vẫn đúng vị, nhưng là xung quanh có chút sưng phù nhiễm trùng, phỏng chừng là do tư thế ngồi sau khi vận động gây ra, lúc bài tiện sẽ gây ra đè áp lên thần kinh đốt xương, chú ý trong thời gian này ăn thức ăn loãng, thanh đạm một chút, thêm nữa mua một ít thuốc giảm nhiệt cùng một lọ dầu hoa hồng, mỗi phài phải bôi dầu.” nói tới đây, bác sĩ đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Vương Mân đang đứng bên cạnh, lại quay sang nhìn Tiếu Lang “Nếu như có điều kiện, có thể nhờ bạn của cháu giúp cháu làm kiểm tra bằng ngón tay, mát-xa một chút, nhớ kỹ là phải dùng bao tay tiêu độc khi làm.”
Vương Mân “…”
Bác sĩ tiếp tục nói “Buổi tối ngủ không cần nằm sấp như vậy, có thể nằm nghiêng cũng được, ban ngày đi học đừng ngồi lâu quá gây sức nặng đè áp lên xương, để ta ghi cho cháu giấy xin phép nghỉ ngơi hai ngày, qua khoảng chừng một tuần là có thể hoàn toàn khỏi hẳn, nếu như tình huống nghiêm trọng, phải lập tức trở lại đây chụp hình tái khám.”
Tiếu Lang “Bác sĩ…”
Bác sĩ “Hử?”
Tiếu Lang “Xương lồi ra sẽ lùi trở về chứ?”
Bác sĩ “Ha ha, hết sưng rồi liền lùi trở về, đừng sợ.”
Vương Mân “…”
Vương Mân giúp Tiếu Lang mua thuốc, toàn bộ từ đầu tới đuôi không hề bắt Tiếu Lang bỏ ra một xu nào, lại còn ôn tồn hỏi “Có đói bụng không?”
Tiếu Lang cúi đầu, hữu khí vô lực lắc đầu “Không muốn ăn.”
Vương Mân gọi xe taxi, Tiếu Lang khom người chui vào xe, không thể ngồi xuống, cũng không thể đứng thẳng người, chỉ có thể khổ sở khom lưng đứng.
Vương Mân lôi kéo Tiếu Lang, để cậu ta ngồi lên chân của mình “Như vậy đỡ hơn chút nào không?”
Thanh âm của Tiếu Lang vẫn là đầy đau thương “Còn đau.”
Vương Mân trong lòng đau xót, không tự chủ được học động tác lúc nãy của bác sĩ, đưa tay sờ sờ đầu Tiếu Lang “Xin lỗi nha.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Tớ biết một tiệm bán cháo lâu năm, mang cậu đi ăn chịu không?”
Tiếu Lang “Tùy ông.”
Vương Mân nói địa điểm cho tài xế biết, tài xế lái xe mang hai người đến nơi, chờ cả hai xuống xe rồi, mới lẩm bẩm nói một câu “Mấy đứa nhóc mới ba lớn vậy mà… đúng là phóng khoáng quá mức…”
______________________
Lần trước Nấm có comment hỏi “nhị” là gì, mấy bữa nay quên mất giải thích, nên xin chỗ ở đây luôn vậy
Nhị (二 Èr) (theo Baike.baidu.com giải thích)
Một loại ngôn ngữ mạng, thường được dùng để chỉ một người rất ngu ngốc, những kẻ rắc rối hoặc rất đáng vứt đi, không đáng để nói.
Ví dụ như : nhị, nhị hàng, nhị lăng tử, v,v,,,
Từ này dùng đối với người xa lạ không quen mang ý nghĩa xấu. Nhưng nếu đối với một người mình quen thuộc mà bảo họ nhị, lại không hoàn toàn mang nghĩa xấu, chỉ đơn thuần là đùa giỡn, hoặc biểu hiện bản thân bó tay trước hành vi nào đó của họ.
Đặc biệt ám chỉ biểu hiện không thành thục của nam tử, nhưng nếu đổi là nữ tính lại dùng “manh”
Giải thích một chút về tên của Tiếu Lang và tựa đề.
Tiếu Lang (肖泷 Xiào Lóng), người TQ thường gọi tên thân mật của ai đó bằng kiểu như Tiểu A hay A A (nhân đôi 2 chữ tên lên), Tiếu Lang thường được gọi là Tiểu Lang (小泷 cũng đọc là Xiǎo Lóng), âm tên của Tiếu Lang là “long1″ (phiên âm dấu), mà Tiểu Long (小龙 Xiǎo Lóng) cũng có cách phiên âm tương tự, nhưng là “long2″. Chung quy 2 âm Lang và Long này đọc tương tự nhau, cho nên ngoại trừ nghĩa khác chứ cách đọc thì giống. Ở đây tác giả chơi từ đồng âm khác nghĩa với tên Tiếu Lang.
Về tựa đề, thực ra phải đọc là Tiểu Long, Nữ bất nữ, chứ không phải đọc là Tiểu Long Nữ bất nữa, Tiểu Long là nói về Tiểu Lang, còn nữ bất nữ, dịch ra tiếng Anh là boy or girl đấy (nếu ai chú ý cái cover truyện sẽ thấy, tác giả để tựa rất rõ ràng). Về việc “boy or girl”, tớ không bàn tới nhiều, nếu nói ra sẽ là spoil mất, cho nên mọi người từ từ xem sẽ hiểu (*^__^*)